Editor: VinJR - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ngày này, trong công viên tiêu tốn hơn bốn trăm triệu để xây dựng của tập đoàn quốc tế SH, lượng người đi vào tăng không ngớt.
Người đông không phải bởi vì là ngày nghỉ, mà là hôm nay ở tại công viên này, một hôn lễ xa hoa sắp cử hành.
Mọi người đến đây, tất cả đều là khách tham gia hôn lễ.
Trên mặt của mỗi người đều tràn đầy tươi cười đến chúc phúc.
Trên mặt Tiếu Huyên, dường như là nụ cười rạng rỡ. Nhưng trong lòng cô ta, cũng không nhẹ nhàng như nụ cười trên mặt.
Cô ta biết Tiếu Đằng rất cưng chiều Tiếu Bảo Bối, hận không thể mang toàn bộ thế giới dâng lên trước mặt Tiếu Bảo Bối. Trước khi tham gia hôn lễ, cô ta cũng từng nghĩ hôn lễ này sẽ rất xa hoa. Nhưng Tiếu Huyên thật không nghĩ tới, Tiếu Đằng vậy mà có thể bao toàn bộ công viên của tập đoàn quốc tế SH vì muốn Tiếu Bảo Bối vui vẻ gả ra ngoài.
Hai năm qua, hoàn cảnh của tập đoàn Tiếu thị cũng không tốt như vậy. Muốn bao toàn bộ công viên để tổ chức hôn lễ, sợ là phải dùng cả lợi nhuận một năm của công ty. Hơn nữa, tập đoàn quốc tế SH này vốn là tập đoàn kinh tế lớn nhất nước, bọn họ cũng không thiếu chút tiền này. Muốn thuyết phục tổng giám đốc của bọn họ đồng ý cho thuê công viên này, chắc chắn cũng phải hao phí tâm tư rất nhiều.
Đây cũng chính là điều mà Tiếu Huyên đố kỵ nhất.
Một hôn lễ trang trọng như trong truyện cổ tích như vậy, đương nhiên Tiếu Huyên cũng hy vọng có được. Chỉ tiếc, nhà bọn họ chỉ xem như là một cổ đông lớn của Tiếu thị. Hơn nữa, đoán chừng cha mẹ cô ta cũng sẽ không đồng ý dồn hết tất cả tài sản cả đời mình kiếm được để cử hành một hôn lễ như vậy.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới, hôn lễ của Tiếu Bảo Bối không có chú rể, đố kỵ trong lòng Tiếu Huyên mới chậm rãi diệu xuống.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối đang ở trong phòng nghỉ, mặc chiếc áo cưới mà hai tháng trước cô và Quý Xuyên cùng nhau đặt làm theo yêu cầu vô cùng khó chịu.
Chiếc áo cưới này được làm theo số đo của cô, theo lý thuyết sẽ vô cùng thích hợp mới đúng. Nhưng trong khoảng thời gian này bởi vì xuống tinh thần, cô gầy hơn rất nhiều. Ngay cả chiếc áo cưới này, mặc vào cũng có chút rộng. Đặc biệt là phần thiết kế ở ngực, Tiếu Bảo Bối thật lo lắng lễ phục này có thể sẽ rớt xuống hay không?
Mà trước mắt, Tiếu Bảo Bối càng thêm lo lắng là, cô chờ cả buổi, cũng không nhìn thấy Kiều Trác Phàm.
Sẽ không phải anh ta không tới chứ?
“Tiếu Bảo Bối, Kiều thiếu cho tôi đưa lễ phục tới.” Khi Tiếu Bảo Bối trốn ở cửa phòng nghỉ lặng lẽ tìm kiếm hình bóng của Kiều Trác Phàm bên trong đám người ngoài kia, cô gái xinh đẹp mà cô từng gặp trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm xuất hiện ở trước mặt cô. Trên tay cô ấy, còn có một chiếc hộp.
Từ trong nụ cười của cô gái này, Tiếu Bảo Bối không nhìn ra được một chút ghen tuông nào.
“Đây là...” Cô gái mở chiếc hộp ra, Tiếu Bảo Bối thấy được một chiếc áo cưới khác. Không giống với chiếc áo trên người cô, xung quang làn váy của chiếc áo cưới này, thậm chí trên cổ áo, không phải là kim cương quý giá nhất, mà là thạch anh ngũ sắc. (Cho phép mình để ngũ sắc nhé, vì viết năm màu có hơi quế tèo)
Có thể dễ dàng thấy được suy nghĩ trong mắt của Tiếu Bảo Bối, cô rất thích chiếc áo cưới này.
“Thay ra đi, chắc chắn sẽ vừa hơn chiếc áo cô đang mặc trên người. Kiều thiếu cũng sắp tới rồi.” Ánh mắt của cô gái xinh đẹp như có như không xẹt qua ngực của Tiếu Bảo Bối, làm cô có chút xấu hổ.
Mà khi nghe được câu nói phía sau của cô ta, rốt cuộc tâm của Tiếu Bảo Bối cũng buông lỏng.
Kiều Trác Phàm sẽ đến, vậy là đủ rồi.
Thấy cô hào hứng vội vàng chạy đến phía sau thay quần áo, đôi mắt tối tăm của Anna chứa ý cười: Tiếu Bảo Bối, cô có biết ý nghĩa của chiếc áo cưới thạch anh này không?
- - Tuyến phân cách - -
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời đang bận...”
“Quý Xuyên, sẽ không phải đến bây giờ anh vẫn muốn trở thành chú rể của Tiếu Bảo Bối chứ?” Hòa vào đám người đến tham gia hôn lễ, toàn thân mặc váy đỏ rực, đoán rằng cô dâu hôm này còn phải kém hơn cô ta, diễnđànlêquýđôn Tiếu Huyên vừa gọi điện thoại cho Quý Xuyên, vừa không ngừng tìm kiếm trong đám người.
Vốn hôm nay cô muốn đến cùng Quý Xuyên, phòng ngừa hắn trên đường trốn thoát đi làm chú rể của người khác. Nhưng hắn nói, hắn còn có chút việc phải xử lý. Cuối cùng, bọn họ hẹn gặp nhau ở đây.
Nhưng cũng đã hơn thời gian đã hẹn nửa tiếng, người đàn ông này ngay cả cái bóng cũng không thấy. Lập tức, Tiếu Huyên cũng bắt đầu cau mày.
Mà Tiếu Huyên không biết là, khi cô ta hùng hùng hổ hổ tìm kiếm Quý Xuyên, người đàn ông kia thế nhưng xuất hiện ở phòng nghỉ của Tiếu Bảo Bối.
“Quý tổng, không nghĩ tới anh bận rộn nhiều việc cũng tới tham gia hôn lễ của tôi, thật làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Vốn hôm nay anh ta là chú rể, nhưng bây giờ lại mang thân phận chồng của chị họ, giống như người ngoài xuất hiện trước mặt cô, Tiếu Bảo Bối thật sự không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào cho phải.
Đau lòng sao?
Có một chút.
Nhưng nhiều hơn, là may mắn.
Nếu đợi đến sau hôn lễ mới nhìn thấy giấy chứng hôn của bọn họ, vậy cô liền trở thành trò cười cho tất cả mọi người rồi.
“Bảo Bối, đừng cứ gọi Quý tổng này Quý tổng nọ nữa, bây giờ chúng ta cũng không phải ở công ty.” Không thể không thừa nhận, bộ dáng của Quý Xuyên thật sự rất được. Mũi cao thẳng, khuôn môi đẹp. Đây cũng là nguyên nhân năm đó Tiếu Bảo Bối thích hắn nhiều năm như vậy.
Chỉ là, hôm nay khuôn mặt của hắn mang theo mệt mỏi, dưới mí mắt có vết đen lờ mờ. Xem ra, hắn giống như một đêm không ngủ.
Là vì lo lắng hôm nay hôn lễ của cô không có chú rễ, sẽ kéo hắn lên làm chú rể thay sao? Hay là bởi vì lo lắng những chuyện bỉ ổi mà hắn và Tiếu Huyên làm bị cha cô biết được?
Nhưng bất kể là vế phía trước hay phía sau, cũng không phải là chuyện Tiếu Bảo Bối để ý nữa.
Cô giả vờ nói: “Không gọi anh là Quý tổng, vậy gọi là gì? Quý tiên sinh? Hay là chồng của chị họ?”
Quý Xuyên, khi nhìn thấy giấy chứng hôn của anh và người khác, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Cho dù tôi còn chút tình cảm với anh, tôi cũng sẽ tự mình chặt đứt.
Không thể nghi ngờ, giọng điệu chế giễu của cô làm Quý Xuyên khó chịu. Lúc này, mày của hắn ta nhăn thành một đường. Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc áo cưới thạch anh chưa từng thấy kia được mặc trên người Tiếu Bảo Bối thì càng sâu hơn.
“Bảo Bối, hôm nay anh đến đây, chỉ là muốn xem xem có chuyện gì có thể giúp không thôi.” Giọng nói của hắn ta thành khẩn, lại đổi lấy một tiếng cười chăm chọc của Tiếu Bảo Bối.
Thế nhưng cười một tiếng, lại làm cho Quý Xuyên hoảng hốt. Bởi vì, hắn vậy mà nhìn thấy nét xinh đẹp trong nụ cười kia, làm tim hắn đập nhanh...
“Vậy tôi xin hỏi, chồng của chị họ đến đâu có thể giúp được cái gì? Là giúp tôi tiếp đãi tân khách, hay là muốn giúp tôi lắp vào chiếc ghế trống của chú rể?”
Hắn rõ ràng nhìn ra được nét giỡn cợt trong mắt cô, hay là bởi vì câu cuối cùng kia của cô, trong mắt toát ra chờ mong.
Thật sự thì khi biết được Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hủy bỏ hôn lễ, trong lòng hắn luôn ôm niệm tưởng.
Nhưng niệm tưởng này, một giây sau cũng bị cô tự tay phá vỡ.
“Xin lỗi, ở đây chồng của chị họ cái gì cũng không giúp được. Chiêu đãi khách, người của Tiếu thị tranh nhau làm không ngớt. Còn ghế trống của chú rể, đã có người đảm nhiệm, không cần anh lo.”
**