Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Điện thoại của Tiếu Bảo Bối do Kiều Trác Phàm cho người làm theo yêu cầu. Điều đặc biệt là có thể sử dụng liên tục.
Bởi vì tính tình Tiếu Bảo Bối tương đối mơ hồ, bình thường cô rất hay quên sạc pin cho điện thoại di động.
Có một lần, Kiều Trác Phàm liên lạc với Tiếu Bảo Bối nhưng không được vì điện thoại cô hết pin, sau đó không tìm được cô nên anh rất lo lắng!
Ngày hôm sau, anh liền đặt làm một cái điện thoại cho Tiếu Bảo Bối, dù cô sử dụng liên tục thế nào thì vẫn có thể dùng tới hơn mười ngày. Bởi vì ngoài pin có dung lượng lớn thì nó còn có bộ phận hấp thụ năng lượng mặt trời, chuyển hóa quang năng thành điện năng.
Do đó dù điện thoại của cô để trong ngăn kéo anh đã lâu nhưng vẫn còn pin để reo chuông.
Lúc tìm kiếm điện thoại di động trong túi hồ ly của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm có chút ảo não vì hiện tại, trong thời gian ngắn không thể liên lạc với Tiếu Bảo Bối qua điện thoại. Anh càng không có cách nào xác định có phải Tiếu Bảo Bối đã khóc khi lên xe taxi như lời A Vĩ nói hay không?
Nhưng sau đó, khi Kiều Trác Phàm còn đang sầu não thì trong túi xách hồ ly lại rơi ra một vật.
Dường như vật đó làm bằng nhựa, hình dáng cũng không có gì hấp dẫn. Nhưng đó lại là đồ trong túi của cô nên Kiều Trác Phàm chỉ có thể ngồi xuống nhặt lên, tiện tay lật qua lật lại nhìn một chút.
Vật này chỉ là một que nhựa bình thường, chỉ là dường như có một miếng giấy ở giữa. Trên miếng giấy có hai vạch đỏ...
“Đây là vật gì?” Kiều Trác Phàm cầm que nhựa lên nghiên cứu một lúc lâu, thắc mắc.
A Vĩ luôn bị Kiều Trác Phàm cho rằng là người nhiều chuyện vội vàng tiến đến gần, nhìn đồ vật trên tay Kiều Trác Phàm một cái, cũng mơ hồ theo.
Mặc dù A Vĩ có kiến thức rộng cũng không biết đây là đồ chơi gì?
“Hay là kêu bọn Tiểu Chí kiểm tra xem?” Cũng không phải Kiều Trác Phàm nuôi không nhóm người kia chứ?
Nếu vẫn không để bọn họ có chút việc để làm thì A Vĩ lo lắng nhóm anh em kia đều trở nên vô dụng mất.
“Tra đi!” Kiều Trác Phàm nhìn lại đồ trên tay mình một cái liền nói.
Thật ra, nếu chỉ là đồ vật bình thường thì Kiều Trác Phàm cũng sẽ không để ý nhưng đây lại là vật rơi ra từ trong túi Tiếu Bảo Bối.
Những chuyện liên quan đến Tiếu Bảo Bối, kể cả lúc cô còn trong tả Kiều Trác Phàm đều ghi nhớ hết.
Cho nên, trong khoảng thời gian cô không ở cạnh anh, cái que là như thế nào? Anh càng nghĩ càng thêm tò mò.
Rốt cuộc đây là cái gì mà Tiếu Bảo Bối lại để trong túi? Hay là lúc đi gặp anh mới bỏ vào sao?
Mặc dù trong lòng tò mò như thế nào đi nữa thì Kiều Trác Phàm cũng sẽ không thừa nhận mình ghen với một que nhựa nhỏ!
A Vĩ nhanh chóng chụp hình cái que nhựa trên tay Kiều Trác Phàm rồi gửi cho Tiểu Chí, anh còn bổ sung thêm một câu: “Kiều Thiếu muốn biết đây là đồ chơi gì, mau chóng điều tra đi!”
Khi nhìn thấy cái que này, A Vĩ có cảm thấy ngờ ngợ, dường như anh đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng dù nghĩ thế nào A Vĩ cũng không nhớ ra nổi.
Trong lúc chờ bên Tiểu Chí trả lời, A Vĩ lập tức biết được tại sao mình nhìn vật kia lại thấy quen thuộc.
“Rốt cuộc tra được là gì chưa?” Kiều Trác Phàm một tay nắm cái que nhựa nghiên cứu, tay còn lại cầm điện thoại của Tiếu Bảo Bối.
“Tiểu Chí vẫn chưa trả lời!” A Vĩ mới vừa trả lời, liền nghe được Kiều Trác Phàm nói: “Thôi, cậu cứ ở lại đây chờ tin tức đi.”
Về việc bây giờ Kiều Trác Phàm muốn đi đâu, chẳng phải chỉ cần nhìn đồ vật anh cầm trên tay là biết sao?
Thật ra Kiều Trác Phàm đã sớm quên sạch việc mình đem số điện thoại Tiếu Bảo Bối vào danh sách đen. Nếu không phải hôm nay A Vĩ nhắc nhở thì anh vẫn còn buồn bực vì không biết tại sao không nhận được điện thoại của Tiếu Bảo Bối trong khoảng thời gian này.
Còn nữa, điện thoại di động của cô còn ở đây.
Anh nghĩ tới việc vừa rồi cô không nhận điện thoại của anh vì điện thoại đang ở chỗ này, lửa giận trong lòng lập tức biến mất không còn dấu vết.
Do đó, anh dự định cầm điện thoại đi tìm Tiếu Bảo Bối.
Dĩ nhiên, Kiều Trác Phàm còn cảm thấy, nếu lúc này Tiếu Bảo Bối ngoan ngoãn một chút, không chừng anh sẽ đưa cô về nhà!
Người đàn ông đến chết vẫn sĩ diện, kiên quyết không thừa nhận bây giờ anh rất nhớ cô...
Đặc biệt là khi A Vĩ nói hôm qua cô đã khóc...
Thật ra hôm qua Kiều Trác Phàm cũng thấy hốc mắt cô ửng đỏ.
Chẳng qua là lúc đó anh đang tức giận nên muốn cô cũng trải qua cảm giác đó một chút.
Nhưng bây giờ nhớ lại, anh hối hận rồi!
“Tôi đi ra ngoài một chuyến, lát nữa có chuyện gì gấp thì báo với tôi!” Kiều Trác Phàm bỏ lại lời này, liền sải bước đi ra ngoài. Lúc này anh đang giữ điện thoại của Tiếu Bảo Bối, anh vội vã muốn lợi dụng cái cớ này để đi tìm Tiếu Bảo Bối nhưng lại để điện thoại của mình trên bàn làm việc.
“Kiều Thiếu, gặp phu nhân nhớ nói những lời an ủi, dỗ dành nhé!” Nhìn vẻ mặt vội vã rời đi của Kiều Trác Phàm, A Vĩ vội vàng dặn dò.
“Ai muốn đi nói những lời đó? Tôi chỉ đi trả lại điện thoại cho cô ấy. Để ở chỗ này thật phiền!” Ông chủ nào đó ngoài miệng thì nói những lời ác độc nhưng trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ tới những lời A Vĩ vừa nói.
Lời tốt đẹp?
Tiếu Bảo Bối sẽ nghe sao?
Trước đây Kiều Trác Phàm anh đã nói rất nhiều với Tiếu Bảo Bối rồi. Nhưng đến cùng nha đầu kia không trả lời mà luôn phùng mang trợn mắt với anh sao?
Vì vậy hiện tại Kiều Trác Phàm cũng có chút do dự nên dùng thái độ gì đối đãi Tiếu Bảo Bối đây?
Những lời A Vĩ vừa nói khiến Kiều Trác Phàm có cảm giác mình rơi vào ngõ cụt trong nháy mắt.
A Vĩ nhìn bóng lưng khẽ cứng đờ của Kiều Trác Phàm, lập tức xem xét những lời mình vừa nói, tìm được triệu chứng của Kiều Thiếu, sau đó nhanh chóng tìm ra nguyên nhân!
Xử nam vạn năm!
Mặc dù bây giờ Kiều Thiếu đã cưới vợ nhưng trước khi cưới Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm chính là một xử nam mặt lạnh.
Lúc mấy người bọn anh đến quán bar tán gái, Kiều Trác Phàm chỉ ngồi một mình trong góc uống rượu. Nếu có em gái nào đến gần đều bị dáng vẻ hung thần của Kiều Thiếu dọa bỏ đi.
Cuối cùng, rất nhiều người hoài nghi Kiều Trác Phàm thật ra là GAY. Những vệ sĩ bên người anh, nhất là A Vĩ, còn có lần bị cho rằng là người của Kiều Trác Phàm.
Cũng may Tiếu Bảo Bối xuất hiện, khiến A Vĩ thoát khỏi nghi ngờ. Đây cũng là lý do A Vĩ rất có cảm tình với cô. Ít nhất thì sau khi Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh Kiều Thiếu, anh ít bị châm chọc hơn.
Cho nên, A Vĩ phải nhanh chóng đưa Tiếu Bảo Bối về mới được. Tránh cho Tiếu Bảo Bối vừa đi, lại có người bắt đầu trách móc A Vĩ! Hơn nữa gần đây còn có lời đồn rằng A Vĩ đã thành công đuổi vợ cả đi, tiếp tục được sủng ái.
Lần này, A Vĩ chỉ muốn nói: Đ*t, cút ngay!
“Kiều Thiếu, người phụ nữ nào cũng thích nghe những lời dỗ dành! Làm gì có ai muốn nhìn thấy chồng mình đi với cô gái khác chứ?” Thấy Kiều Trác Phàm khó chịu không muốn thừa nhận, A Vĩ nhanh chóng nói.
Dĩ nhiên, A Vĩ vẫn không quên lặng lẽ châm chọc Kiều Trác Phàm ở sau lưng: xử nam vạn năm, trước kia anh luôn cười nhạo cách tôi tán gái, giờ thì hay rồi chứ? Ngay cả vợ của mình cũng cần tôi giúp anh bày mưu tính kế để dụ dỗ trở lại?
Lúc này Kiều Trác Phàm đang đứng im tại chỗ, rối rắm không biết rốt cuộc nên nói lời dỗ dành thế nào, nói những gì nên tạm thời không có thời gian để ý tới A Vĩ đang ra oai sau lưng anh...
—— tuyến phân cách ——
Vừa rồi Tiếu Bảo Bối đánh Tiếu Huyên một trận, lại sỉ nhục Quý Xuyên trước mặt của nhiều người như vậy nên cô cho rằng tạm thời hai người kia đều không có mặt mũi đến gặp cô.
Nhưng không ngờ mới chỉ hai tiếng trôi qua, Quý Xuyên lại xuất hiện ở trong phòng làm việc của cô, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười tươi rói, bày ra dáng vẻ khiêm tốn: “Bảo Bối, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, buổi trưa anh làm chủ mời em ăn cơm, xem như là hoan nghênh em trở lại Tiếu thị!”
Nhìn Quý Xuyên lại xuất hiện trong phòng làm việc của mình, hơn nữa trên mặt đều là nụ cười giả tạo, Tiếu Bảo Bối chỉ đáp lại anh ta bằng một nụ cười châm chọc.
Thật khó gặp được người mặt dày giống như Quý Xuyên,.
“Quý tổng thật là khách sáo! Dù thế nào tôi cũng là tiểu thư của tập đoàn Tiếu thị này, tôi trở về công ty của mình để làm, còn cần một người ngoài như anh mời tôi ăn cơm đón gió tẩy trần ư?”
Lúc đầu Quý Xuyên có chút xấu hổ, nhưng anh ta nhanh chóng nở nụ cười, giống như người bị Tiếu Bảo Bối chế nhạo không phải là anh ta.
Quý Xuyên không giống Tiếu Huyên.
Đối với Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối còn có thể kích thích lửa giận của cô ta, sau đó hung hăng đánh cô ta một trận.
Nhưng Quý Xuyên thì khác, cô mắng anh ta, anh ta liền chịu đựng, ngay cả nửa điểm phản kích cũng không có, giống như đánh một quyền vào bông, làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Nếu Tiếu Bảo Bối cô không đấu lại anh ta thì tránh đi vậy!
Trước khi Quý Xuyên vào, Tiếu Bảo Bối đã thu dọn đồ xong, chuẩn bị rời đi.
Mà Quý Xuyên thời gian bóp thật chính xác, nàng từ khi trên ghế làm việc đứng dậy, Quý Xuyên liền tiến vào.
Tiếu Bảo Bối vừa ra khỏi cửa, Quý Xuyên cũng cùng đi theo ra khỏi phòng làm việc.
Hai người bước đi, Tiếu Bảo Bối lặng lẽ tăng tốc, muốn tránh xa con người mặt dày hơn da trâu ở sau lưng, nhưng cô bước nhanh, Quý Xuyên cũng bước nhanh, hơn nữa còn duy trì khoảng cách nhất định giữa hai người.
So với nét mặt “Tôi không biết người phía sau” của Tiếu Bảo Bối thì trên mặt Quý Xuyên vẫn là nụ cười khiêm tốn, lễ độ. Nhìn hai người như vậy khiến người ta rất dễ hiểu lầm hai người đang yêu nhau, người đi ở phía trước là bạn gái nhỏ đang tức giận, người phía sau đang suy nghĩ cách dỗ cô gái vui vẻ.
Khi đến cửa thang máy, Tiếu Bảo Bối dừng bước.
“Quý Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”