Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 445: Chương 445: iểu Chủ tuyển chồng VS Chúng ta đi xem trò hay! 4




Sự thật, ở mặt ngoài thì câu này của Đàm Dật Trạch là đang nói cùng Cố Niệm Hề.

Nhưng dụng ý thật sự của ông, thực ra là cho Duật Tiểu Gia đang nghe lén hai người bọn họ nói chuyến đằng sau kìa...

Đàm Dật Trạch dùng cách của mình mà truyền đạt cho con trai.

“Đối tượng? Ông đang nói, mục đích tiệc sinh nhật lần này là để gặp gỡ?” Cũng không biết Cố Niệm Hề có biết Duật Tiểu Gia đang đứng sau lưng bọn họ hay không nhưng khi nghe thấy tin tức này liền cố ý nâng âm điệu lên cao nhất, như sợ thiên hạ không biết vậy.

Được rồi, thực sự Cố Niệm Hề cũng thừa nhận cách làm của mình có chút khoa trương. Nhưng không phải bà đang suy nghĩ vì tên nhóc thối nhà mình hay sao?

Nhìn xem, tiểu Công Chúa nhà người ta cũng đã quyết định sẽ “bỏ gian tà theo chính nghĩa” rồi! Nếu tên nhóc thối này bây giờ còn không giữ chặt đi, đến lúc đó chẳng phải sẽ chỉ có thể trốn một chỗ mà khóc lóc?

Nhưng khi Cố Niệm Hề quay đầu lại thì bà mới phát hiện cách này của mình hơi chút thừa thãi.

Ngay lập tức, Đàm Duật đã bước nhanh tới trước mặt hai người mà vội vã hỏi: “Tiệc sinh nhật cô ấy mời những ai vậy?”

Sau khi anh thổ lộ thì vẫn luôn ngốc nghếch chờ cô trả lời. Thế nhưng cô nhóc này vừa xoay người đã bắt đầu chơi trò “luận võ chọn rể” rồi?

Hiện giờ với Duật Tiểu Gia ngoại trừ không vui vì bị lừa gạt ra thì càng có sự mất mát khó hiểu.

Chẳng lẽ đây là câu trả lời của Lăng Công Chúa?

“Cha, cha nói tiệc sinh nhật của cô ấy mời những ai vậy?” Thấy Đàm Dật Trạch vẫn không trả lời, Duật Tiểu Gia liền bám gót theo sau.

Thật sự chính anh cũng cảm thấy hành động lúc này của bản thân có chút điên khùng.

“Cha và mẹ anh muốn ăn cơm trước, thức ăn sắp nguội rồi!” Đàm Dật Trạch nhìn thức ăn vẫn đang bốc hơi nghi ngút đằng kia giống như lúc này chỉ một lòng một dạ với việc ăn cơm. “Ăn cơm xong, bàn lại!”

“Vậy... Con cũng cùng ăn cơm!” Mỗi ngày công việc của Đàm Dật Trạch vô cùng nhiều. Nếu lúc này Đàm Duật không chiếm được câu trả lời từ miệng ông thì chắc chắn một lát nữa sẽ không tìm được ông.

Đương nhiên, nếu đổi lại trước kia thì chậm vài ngày hỏi lại cũng không muộn.

Nhưng vấn đề hiện tại là bây giờ cách Chủ nhật cũng chỉ còn lại ba ngày thôi?

Bây giờ mà anh không hỏi ra được gì thì đợi đến Chủ Nhật cũng đã quá muộn rồi!

“Anh không phải nói buồn ngủ sao?” Dường như Đàm Dật Trạch đối với đề nghị muốn ăn cơm cùng của Đàm Duật vô cùng miễn cưỡng. Giống như sợ anh quấy rầy bọn họ cùng nhau ăn cơm vậy.

“Không có, hiện giờ con một chút cũng không buồn ngủ, ăn cơm trước đã!” Duật Tiểu Gia vì muốn biểu hiện quyết tâm muốn ăn cơm của bản thân mà Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề còn chưa đến trước bàn ăn nhưng anh đã ngồi xuống một bên, bắt đầu cầm bát cơm dì Lưu đã xới tốt cho anh mà và miệng.

Lập tức, Cố Niệm Hề liền tặng cho Đàm Dật Trạch cái nhìn đầy sùng bái!

Tuy thời gian ở nhà của người đàn ông này rất ít nhưng ông vẫn luôn có thể trong thời gian ngắn ngủi giúp bà xử lý đám nhóc thối này!

Sau khi thu hết ánh mắt sùng bái của Cố Niệm Hề, lúc này Đàm Dật trạch mới ôm eo bà đi nhanh tới bàn ăn bên kia...

- - đường phân cách - -

“Tụ hội?”

Khi nhận được tin sẽ tham gia tiệc của Lăng Công Chúa, Tiếu Bảo Bối đang dựa vào Kiều Trác Phàm trong chỗ nghỉ ngơi ở phòng làm việc.

Thực ra, theo suy nghĩ của Kiều Trác Phàm thì hiện giờ Tiếu Bảo Bối vẫn nên nằm ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng không còn cách nào, ngày đó sau khi Kiều Trì kiểm tra cho cô xong đã nói cô có thể ra ngoài đi lại, nhưng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lúc đó, Kiều Trác Phàm đã thiếu chút nữa dùng ánh mắt trực tiếp xử lý Kiều Trì.

Nhưng bởi vì khi đó Tiếu Bảo Bối đang ở đây nên vị nào đó không thể trực tiếp ra tay, chỉ có thể dùng ánh mắt khiến Kiều Trì nửa chết nửa sống thôi. Cuối cùng với ánh mắt không cam lòng đành phải dọn dẹp phòng nghỉ lại lần nữa vì Tiếu Bảo Bối, cố gắng vì cô mà tạo ra môi trường thoải mái trong phòng làm việc này.

Nhưng sau đó, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy đưa Tiếu Bảo Bối đến bên cạnh ngược lại khá tốt. Giống như bây giờ, anh có thể trực tiếp cầm văn kiện đến phòng nghỉ, vừa ôm Tiếu Bảo Bối vừa xem văn kiện. Mà Tiếu Bảo Bối còn đang bóc quýt đút cho anh.

“Ừ, tiệc sinh nhật của Anna! Đến lúc đó chắc chắn có trò hay!” Vừa nghe được gia đình Anna muốn trong bữa tiệc này tìm đối tượng cho cô, Kiều Trác Phàm liền lập tức quyết định sẽ đi xem trò hay!

Được rồi, tên Đàm Duật này quá mức xuôi thuyền thuận gió. Từ bé đến lớn thì về cơ bản anh không hề gặp trắc trở nào. Đến ngay cả Kiều Trác Phàm tốt xấu cũng có tình yêu nhấp nhô mà tên này lại vẫn thuận thuận lợi lợi, có Anna nhà người ta che chở!

Nhiều lần tên này còn cười nhạo Kiều Trác Phàm nói anh không có sức quyến rũ (sức quyến rũ) như Duật Tiểu Gia anh! Theo đuổi một cô nhóc mà chạy tới khoảng cách tận mười năm, người ta còn không biết Kiều Trác Phàm anh thích cô đến như vậy! Mà Duật Tiểu Gia anh không cần theo đuổi đã có một Anna xinh đẹp xoay quanh anh rồi.

Mỗi lần Kiều Trác Phàm bị anh kích thích như vậy đều khẩn thiết muốn thấy dáng vẻ chịu khổ của Đàm Duật!

Rất không dễ dàng có được cơ hội ngàn năm có một như vậy, Kiều Trác Phàm cũng không muốn bỏ qua!

“Trò hay gì cơ?” Sau khi Tiếu Bảo Bối đút múi quýt cuối cùng trên tay vào bụng mình liền dùng giọng nói mơ hồ hỏi.

Kiều Trác Phàm nhìn bộ dáng cô ăn quýt, khi nói hai má phồng lên, bỗng nhiên tiến đến gần...

Mãi đến khi ăn hết miếng quýt trong cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

“Ừ, mùi vị khá ngon!” Mấy ngày nay, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể nhìn mà không thể ăn đã khiến anh nghẹn đến hỏng rồi!

Nhưng khi Kiều Trì đã hỏi anh, anh muốn một Tiếu Bảo Bối khỏe mạnh hay một Tiếu Bảo Bối bệnh tật triền miên, Kiều Trác Phàm không chút do dự lựa chọn vế trước!

Dưới điều kiện không chạm vào Tiếu Bảo Bối, anh cũng chỉ có thể dựa vào chút điều này giúp cho đỡ thèm.

“Đáng ghét, mau nói cho em biết rốt cuộc có trò hay gì đi xem!” Tiếu Bảo Bối che lại cánh môi bị Kiều Trác Phàm gặm đến có chút sưng đỏ, hừ hừ.

“Vậy em hôn lại anh một cái, anh sẽ nói cho em!” Không còn cách nào, tên đàn ông muốn mà không được chính là đáng sợ nhất.

Mà hiện tại, hiển nhiên Kiều Trác Phàm đã hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.

“Vậy... liền hôn một chút thôi!” Sau khi do dự nửa ngày, Tiếu Bảo Bối có chút không được tự nhiên nói một câu.

“Đến đây đi!” Kiều Trác Phàm chỉ chỉ má mình.

Tiếu Bảo Bối nhanh chóng tiến lên trước, vốn chỉ định nhanh chóng hôn xong một cái liền rút lui, ai ngờ lại bị Kiều Trác Phàm đè xuống cuồng hôn một hồi. Kết thúc, Tiếu Bảo Bối che đôi môi đã sưng thành lạp xườn của mình lầm bầm: “Hiện giờ anh có thể nói rồi!”

Hu hu...

Nếu Kiều Trác Phàm lại không nói, cái miệng của cô cũng hy sinh vô ích gì rồi!

Nhưng Kiều Trác Phàm lại tặng cho cô một nụ cười phong tình vạn chủng, nói: “Cùng anh đi sẽ biết!”

Cả nhà anh!

Tiếu Bảo Bối gào thét trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.