Trong bản tiếng Trung mình không tìm thấy chương 178 mà chỉ có chương 177 rồi đến chương 179 luôn. Mình sẽ gắng tìm bản raw phần chương này xem sao, nhưng nếu tìm không thấy thì phải chấp nhận vậy.
Chương này 30 trang word, đọc đến đã luôn!
Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng mục đích duy nhất cô hẹn Diêm Soái cũng chính vì bàn về hợp đồng ngày đó.
Trừ điều này ra, Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không muốn có liên quan gì khác với Diêm Soái.
Vậy nên khi Diêm Soái muốn vươn tay nắm lấy tay cô, Tiếu Bảo Bối liền xù lông.
Mà Diêm Soái dường như cũng không nghĩ tới Tiếu Bảo Bối sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, vẫn luôn ngơ ngác tại chỗ một lúc.
“Bảo Bối, khi nãy anh rất không dễ dàng gặp lại em liền vô cùng vui vẻ! Em đừng nóng giận, bây giờ chúng ta liền bắt đầu nói chính sự, em muốn nói việc gì liền nói việc đó!”
Khi nói đến đây, Diêm Soái gần như rơi vào trạng thái thỏa hiệp rồi.
Đến Tiếu Bảo Bối cũng có chút kinh ngạc, lúc này người đàn ông này biểu hiện ra đến hèn mọn như vậy.
Nhưng ngay lúc này, Tiếu Bảo Bối liền hiểu được lúc trước khi Nhạc Dương nói với cô: “Đàn ông đều là đồ đê tiện! Khi có thì bọn họ không chịu quý trọng cho tốt. Đến khi mất đi thì bọn họ mới có thể nhớ lại muốn giữ lại!”
Mà hiện tại, biểu hiện của Diêm Soái lúc này hẳn cũng giống như đồ đê tiện như trong lời Nhạc Dương đi.
Trước kia khi Tiếu Bảo Bối vô cùng coi trọng tình bạn giữa bọn họ, Diêm Soái liền phủi tay rời đi.
Nhưng lúc này, khi cô một chút cũng không muốn liên quan đến người đàn ông này, cho dù là một chút tình bạn đơn giản cũng không hiếm lạ, người đàn ông này thế nhưng lại buông xuống tất cả dáng vẻ để giữ lại. Vì vậy, anh còn vứt xuống một kế sách lớn!
Phần văn bản Tiếu Bảo Bối cầm trên tay kia chính là kiệt tác tốt nhất của anh ta.
“Được rồi, bây giờ chúng ta liền bắt đầu nói về cái này!” Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây, cô lại lần nữa giơ lên bản hợp đồng trên tay mình.
Vừa thấy được bản hợp đồng này, trong mắt Diêm Soái khó có được hiện lên chút lo lắng.
Được rồi, anh biết, lần này mục đích của anh thể hiện quá mức rõ ràng.
Hẳn rất nhiều người đều lý giải hành động này của anh có chút không đúng.
Đương nhiên, những người khác hiểu ra sao một chút Diêm Soái cũng không để ý.
Nhưng với Tiếu Bảo Bối...
Diêm Soái thừa nhận, anh để ý nhất vẫn là thái độ và suy nghĩ của cô gái này.
Nếu cô đề nghị phần hợp đồng này có chỗ nào cần chỉnh sửa hay thay đỏi, anh nhất định sẽ làm bằng được.
Dù cho Tiếu Bảo Bối muốn cái gì, muốn bao nhiêu tiền, anh đều sẽ đồng ý vô điều kiện. Chỉ cần cô có thể nhượng bộ, chỉ cần cô có thể ngẫu nhiên gặp anh, để anh không cần phải tuyệt vọng về phần tình cảm này đến như vậy là được rồi.
Thế nhưng khi Diêm Soái đã chuẩn bị tốt sẽ nhượng bộ và thỏa hiệp thì lại nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói với anh: “Diêm Soái, tôi có thể đại diện Tiếu thị ký kết hợp đồng này! Nhưng có vài chỗ chúng ta cần nói thật kỹ!”
“Hả?” Đáp án này lập tức khiến Diêm Soái lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Thế nhưng Tiếu Bảo Bối đồng ý với anh rồi?
Tuy lần hợp tác này lấy việc đảm bảo lợi ích tuyệt đối của Tiếu thị là điều kiện tiên quyết để ký kết nhưng Tiếu Bảo Bối chỉ cần đồng ý về điểm này đã khiến cho Diêm Soái thấy được ánh rạng đông lúc bình minh.
“Được, yêu cầu gì em cứ việc nói. Anh đều sẽ đáp ứng em...”
“Không, Diêm Soái! Có một số việc anh vẫn đừng nên gấp gáp hứa hẹn trước, mấy điều này tôi vẫn thấy anh cần phải nghe một chút!” Sự bình tĩnh của Tiếu Bảo Bối là điều Diêm Soái chưa từng nhìn thấy qua.
Vài năm trước nếu có người nói cho Diêm Soái, lần nữa gặp mặt Tiếu Bảo Bối sẽ có chút bắt đầu giống như một nữ cường nhân, có đánh chết Diêm Soái cũng không tin tưởng.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Tiếu Bảo Bối về phần này lại trở nên có dáng có vẻ như vậy, Diêm Soái không muốn đồng ý cũng không được.
Có vẻ như cô bé này trong khoảng thời gian anh rời đi đã trưởng thành không ít...
Khoảng thời gian trước Tiếu Bảo Bối luôn bị bắt nạt, đó là vì anh ở nước ngoài không thể nào trực tiếp chăm sóc cô.
Nhưng bây giờ anh đã trở lại, hơn nữa còn ở vị trí bên cạnh Tiếu Bảo Bối. Nếu như vậy, nào có đạo lý anh có thể để Tiếu Bảo Bối chịu thiệt thòi chứ?
Tiếu Bảo Bối không nói đúng không?
Không sao!
Diêm Soái anh vẫn có đủ thủ đoạn điều tra được những thứ này!
Chờ đến khi anh điều tra mọi chuyện đến rõ ràng nguyên nhân kết quả, còn sợ tóm không được đám người dám thương tổn cô hay sao?
Khi Diêm Soái đang suy tính muốn tìm ai đi điều tra thì Tiếu Bảo Bối bên này đã mở miệng nói: “Còn có chính là điện thoại của tôi anh không thể tùy lúc liền gọi, nhất là buổi tối... Dù cho chuyện có gấp thế nào thì cũng phải đợi đến sáng ngày hôm sau lại gọi.”
Ban ngày mới có thể gọi điện? Hơn nữa xem ra nghe hay không còn phải dựa vào tâm trạng của Tiếu Bảo Bối.
Việc đó và hiện tại có gì khác nhau sao?
Nhưng ngại lúc này Tiếu Bảo Bối còn ở trước mặt anh, Diêm Soái không thể nói được lời từ chối trước mặt cô, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ cam chịu.
Sau khi thấy được phản ứng của Diêm Soái, cô lại nói tiếp: “Vẫn còn một điều, cũng là điều cuối cùng! Cho dù là thời gian làm việc, tôi cũng không thể cam đoan anh nói muốn gặp liền có thể gặp!”
Nói ra câu này xong, Tiếu Bảo Bối lại tự nhiên uống nước cam của mình.
Mà Diêm Soái thì lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Bảo Bối, nếu như vậy thì chúng ta nói chuyện hợp tác như thế nào?” Trên cơ bản gặp mặt đều phải dựa vào tâm trạng của cô, điện thoại càng không cần phải nói, Diêm Soái muốn hỏi vậy phần văn kiện này của anh còn có ý nghĩa gì nữa không?
Vì có thể gặp được cô nhiều thêm vài lần, dườn anh anh đã chắp tay tặng cô tất cả tiền vốn liên quan đến bản hợp đồng này. Nhưng cô lại nói ra những yêu cầu kia giống như tước đoạt hết tất vả quyền lợi của anh.
“Nếu anh không đồng ý vậy bản hợp đồng này liền coi như hủy bỏ! Chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục bàn bạc!” Nói xong lời này Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu thu dọn điện thoại cùng túi xách của mình, rất có dáng vẻ xong việc liền đi.