Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Cô gái có mái tóc sặc sỡ sắc màu kết hợp với một mớ keo xịt tóc bước nhanh đến chỗ Anna.
“Hả?” Anna nhìn qua một lượt nhưng vẫn không nhận ra người này là ai...
Từ lúc cô đi học đến đi làm, người biết cô rất nhiều nhưng người cô quen biết lại rất ít.
Vì sao?
Còn không phải là vì bọn họ không biết từ đâu biết được cô là con gái của là Lăng Nhị gia nên mới muốn thân cận làm quen với cô ư?
Nhưng từ nhỏ Anna chỉ chơi cùng người quen, những người đó vốn không thuộc thế giới của cô.
Hết cách rồi, ai bảo nhà cô quá quyền quý, khiến bao người nhìn ngó?
Cho nên, có ít thứ khó lòng mà đề phòng được.
Có câu như thế nào nhỉ?
Muốn mang được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó!
Cho nên, những đứa trẻ lớn lên trong hào môn đã được nhận không ít khảo nghiệm mà người khác không cần biết đến.
Cũng bởi vì vậy, đám trẻ bọn họ phần lớn đều trưởng thành sớm.
Chỉ là có vài người, chỉ thấy được hào quang trước mặt bọn họ nhưng lại không nhìn thấy nỗi cô đơn và thương tích họ phải gánh chịu.
Lúc này cô gái kia cũng đã bước đến chỗ của Anna. Cô ta mặc một cái áo hoa lệ kết hợp với quần đùi ôm sát mông.
Có lẽ người đến quán bar chỉ thích những cô nàng ăn mặc như vậy. Cho nên cô gái vừa đi qua, không ít ánh mắt đều nhìn theo đôi chân thon dài dưới lớp quần ngắn.
Nhưng dường như cô gái không ác cảm đối với những ánh mắt tham lam kia mà ngược lại còn cảm thấy hưởng thụ hơn.
“Anna, cô quên tôi rồi sao? Tôi là Mạnh Mỹ bạn học cao trung với cô đây!”
(*Cao trung: trung học phổ thông)
Lúc nói ra lời này rõ ràng cô gái rất không vui.
Thật ra cô ta chính là một trong những người không ưa Lăng Công Chúa.
Nhan sắc của cô ta nếu không trang điểm thì cũng tương đối xinh đẹp. Chính vì vậy, từ nhỏ Mạnh Mỹ luôn là người được hoan nghênh nhất trong lớp. Hơn nữa thành tích học cũng không tệ nên nhiều năm liền đều là hoa khôi của trường. Cô ta luôn sống trong sự yêu thích và sùng bái của các bạn học nam, thư tình đếm không xuể.
Cô ta cho rằng những điều này sẽ theo cô ta suốt thời gian đi học cho đến khi trong lớp xuất hiện một cô gái tên là Lăng Công Chúa.
Cô gái kia so với Mạnh Kỳ còn xinh đẹp, thông minh hơn nhiều lần. Quan trọng hơn là, các bạn học đều nói cô ấy là con gái của một gia đình giàu có.
Vì vậy, tất cả hào quang của cô ta đều bị Lăng Công Chúa cướp hết đi.
Trước kia Mạnh Mỹ luôn là người xếp hạng nhất, nhưng kể từ cô gái này đến thì cô ta luôn xếp thứ hai. Những chàng trai trước kia thích cô ta cũng trở thành cái đuôi của Lăng Công Chúa, không còn nhìn cô ta lấy một cái.
Trước kia...
Bắt đầu từ đó, Lăng Công Chúa chính là ác mộng của cô ta.
Cho đến năm trước tốt nghiệp đại học, Mạnh Mỹ mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh làm cái bóng phía sau Lăng Công Chúa.
Nhưng người khiến cô ta mất đi nhiều thứ như vậy lại không hề nhớ cô ta là ai? Mạnh Mỹ có thể không tức giận sao?
Mạnh Mỹ tức giận nhưng lại không hề biết rằng Lăng Công Chúa luôn khinh thường những thứ cô ta coi trọng. Vì lẽ đó, Lăng Công Chúa sao có thể nhớ cô ta là ai? Hơn nữa, mỗi ngày ngoài việc đi học ở trường, về nhà cô còn phải xem sách chuyên môn mà cha đưa đến.
Cứ như vậy, cô làm sao có thời giờ nghĩ đến nhiều thứ không thiết thực như Mạnh Mỹ chứ?
“Chào cô!” Thấy cô gái ấy chào hỏi và tự giới thiệu bản thân, Anna liền thuận miệng đáp lại một tiếng.
Thật ra thì, đến giờ phút này cô vẫn không nhớ ra cô gái đó rốt cuộc là ai!
Nhưng Anna không biết lời đáp trả của mình lại giống như một cái tát vào mặt Mạnh Mỹ.
Dù thế nào đều là Mạnh Mỹ cô chủ động chào hỏi Lăng Công Chúa, nhưng cô lại không tỏ chút thái độ nào, quá tự đề cao mình như thế?
Đúng là trước kia Mạnh Mỹ cảm giác mình không bằng Anna. Nhưng những năm gần đây thì không như vậy nữa.
Cha của cô ta kinh doanh nhỏ, có được một chút tiền. Do đó, “bạn bè” cũng nhiều hơn. Đương nhiên cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Tựa như hôm nay, vừa nghe nói là sinh nhật cô ta, những người đó liền muốn cô ta bao một phòng cao cấp ở đây để ăn chơi.
Nhiều người đòi hỏi như vậy, Mạnh Mỹ chỉ có thể cắn răng đồng ý, hai tháng tới cô ta phải sống mà không có tiền tiêu vặt.
Chỉ là, hôm nay cô ta lại có thể gặp Anna trong quán bar này. Đây chính là một chuyện vui hiếm có.
Trước kia khi còn đi học, nhà Mạnh Mỹ không có buôn bán, cho nên khi nghe nói Anna là con gái của một gia đình giàu có thì Mạnh Mỹ tự nhận mình thấp kém hơn so với Anna.
Nhưng bây giờ, việc buôn bán nhà bọn họ ngày càng chạy lớn, gặp lại Anna, cô ta đương nhiên là muốn lấy lại thể hiện vì trước đây luôn bị chèn ép.
Nghĩ tới đây, Mạnh Mỹ liền tiến lên, dùng giọng điệu hả hê nói với Anna: “Anna, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đã bao một phòng cao cấp ở đây để mở tiệc, hay là cô đến chung vui nhé!”