Editor: Yên Yên (yenyen)
Hơn nữa, đáp án của ông còn khiến Duật Tiểu Gia có chút thất vọng.
Vừa rồi là ai nói Đàm thiếu tốt? Kéo ra ngoài bắn chết năm phút đồng hồ.
“Cha, cho con đi vào, con tuyệt đối không ồn ào, có được hay không?”
Duật Tiểu Gia không có ý định từ bỏ, tiếp tục lầm bầm bên cạnh Đàm Dật Trạch.
Ông ra cửa, Duật Tiểu Gia liền theo ra cửa. Ông xuống lầu, Duật Tiểu Gia liền theo xuống lầu.
Cứ dây dưa như vậy, Cố Niệm Hề cũng có chút không nhìn nổi.
“Bảo bảo, chớ hồ đồ. Cha con còn phải đi khu S, con đừng càn rỡ gây sự!”
Từ nhỏ, tiểu tử thối này đã nghịch ngợm hơn so với Chu Tư Tề, thường xuyên đem cậu ta chỉnh đến nhếch nhác. Chu Tư Tề này từ trước đến nay không cùng Duật Tiểu Gia so đo, ai nấy đều thấy được là anh đang nể mặt Đàm thiếu.
Nhưng bây giờ, mục tiêu hai người bọn họ muốn đều là tiểu Công Chúa, vậy thì không tồn tại vấn đề cho ai mặt mũi rồi.
Cố Niệm Hề cũng lo lắng, vào lúc này để cho bảo bảo Đàm Duật nhà bọn họ cùng tới, đoán chừng là muốn gây chuyện.
“Mẹ, con đi vào chỉ một chút. Con bảo đảm sẽ không tạo ra phiền phức cho tổ chức, lãnh đạo, cũng như Đàm thiếu nhà chúng ta, còn không được sao?” Đàm Duật cung kính có đầu có đuôi hướng về phía Cố Niệm Hề nói.
Chỉ là cũng không thể làm cho Cố Niệm Hề gật đầu.
Một lần nữa Duật Tiểu Gia cảm giác mình đã tính toán sai lầm.
Nhưng không ai nghĩ đến, Đàm Dật Trạch vốn đã đi tới cửa chính, chuẩn bị ngồi vào bên trong xe lại đột nhiên nói với anh: “Muốn đi vào, cũng phải tìm một lý do!”
“Ông xã!” Nghe được Đàm Dật Trạch nói như vậy, Cố Niệm Hề có chút lo lắng đi theo ra ngoài.
“Hề Hề, em yên tâm đi! Những việc này nên cạnh tranh công bằng!” Mà điều Đàm Dật Trạch ông làm chính là cung cấp cho bọn họ một hoàn cảnh công bằng. Tiểu tử Chu Tư Tề kia, mặc dù Đàm thiếu rất coi trọng cậu ấy nhưng cứ có cảm giác tiểu tử này chưa từng trải qua chuyện tình cảm, tương lai nhất định sẽ có phiền phức. Không bằng thừa cơ hội này, để cho cậu ta đúc kết, rèn luyện một chút.
Mà tiểu tử thối nhà ông, nếu giành được coi như xong, nếu không được thì cũng không sao. Đàm gia bọn họ cũng không cần dựa vào việc cưới cô dâu nhà giàu để hỗ trợ mình.
Duật Tiểu Gia nghe được lời nói của Đàm Dật Trạch, càng thêm tràn đầy lòng tin đáp: “Dạ!”
“Vậy con đã nghĩ kỹ lý do chưa?” Đàm Dật Trạch đem áo khoác của mình bỏ vào bên trong xe, sau đó hỏi.
“Con muốn đoạt lại Tiểu Chủ!” Lời này của Duật Tiểu Gia không có nửa điểm lừa dối. Bởi vì vừa rồi anh đã ở chỗ này suy nghĩ thật kỹ.
“Cái gì? Con muốn người khác nói ta mang theo con trai, trắng trợn đi vào cướp đoạt con gái nhà người ta hay sao?” Đàm Dật Trạch nghe thấy lời này, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Vậy nên lấy lý do gì đây?” Duật Tiểu Gia vẫn không thích hợp nói dối. Nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra một lý do thích hợp.
Sau khi Đàm Dật Trạch lại trừng mắt nhìn con trai, một cái búng tay vang lên: “Nói con thiếu huấn luyện là được!”
Sau đó, ông liền lên xe. Mà Duật Tiểu Gia cũng vội vàng chui vào trong xe.
Mặc kệ là thiếu huấn luyện hay cần ăn đòn cũng được, chỉ cần có thể để cho anh có thêm thời gian ở cùng Tiểu Chủ, tránh cho cô bị con sói lớn Chu Tư Tề ngậm trong miệng tha đi.
Sau đó, xe của bọn họ nghênh ngang rời đi. Chỉ còn lại khuôn mặt lo lắng của Cố Niệm Hề…
—— tuyến phân cách ——
“Tư Tề ca, mọi người ở đây thật là nhiệt tình!” Từ nhỏ đến lớn Lăng Công Chúa vẫn chưa từng thấy qua trường hợp như vậy.
Từ lúc cô vừa tiến vào, phía sau liền có một đoàn xanh lá theo đuôi. Những người đó không chỉ vừa nhìn cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười thuần phác đẹp mắt, mà còn thỉnh thoảng hỏi cô một vài câu.
Nhưng những câu hỏi đó làm Lăng Công Chúa có chút chống đỡ không được.
Giống như: “Em gái, em có cần bạn trai không?”
“Em gái, em nhìn anh có được hay không? Tiêu chuẩn bạn trai của em thế nào?”
“Em gái đi theo anh đi!”
Bị nhiều người truy hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Công Chúa đã sớm đỏ bừng.
Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo màu hồng tinh xảo càng làm cho người ta động lòng hơn.
“Không có chuyện gì, bọn họ đều là quá lâu rồi không thấy cô gái nào nên mới như vậy thôi, em đừng để ý!” Sau khi trấn an Lăng Công Chúa, Chu Tư Tề vội vàng thét lớn đối với những người ở phía sau: “Các cậu nên làm gì thì đi làm đi, đừng tập trung ở chỗ này!”
Nhưng mà trước mắt có mỹ nhân tựa như tiên nữ, bọn họ làm sao còn có thể nghe lọt tiếng người chứ?
“Đừng mà Chu ca, không thể một mình độc chiếm chuyện tốt được?”
“Đúng vậy, Chu ca!”
“Chu ca, anh có thiếu em rể không?”
“Đúng vậy, Chu ca, nếu thiếu em rể anh cứ nói một tiếng, hiện tại em liền chủ động đưa tới cửa!”
Từ sau khi tiến vào khu S, Chu Tư Tề giới thiệu Lăng Công Chúa là em của anh. Điều này cũng dẫn đến nhiều lời tự tiến cử như vậy, muốn làm em rể của anh.
Hết chương 139.