“Cô ta bị điên, cô để ý cô ta làm cái gì?” Đàm Duật không có ý định giải thích chuyện đó với Tiếu Bảo Bối trong lúc này, sau khi bỏ lại một câu
như vậy thì anh ta đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh. Mà Tiếu Bảo Bối nhìn lướt qua cái áo khoác của Phạm Manh Manh rơi ở dưới đất, rồi nhìn lướt
qua giỏ trái cây mà mới vừa rồi mình đã ném vào thùng rác, cô có chút sợ hãi giống như là sợ người khác phát hiện ra mình làm chuyện xấu, cho
nên cô cũng vội vàng đi theo Đàm Duật bước vào phòng bệnh của Kiều Trác
Phàm.
“Duật, cậu tới làm cái gì?” Sau khi
Kiều Trác Phàm nhìn thấy Đàm Duật, vốn đang bực bội vì Kiều Trì kiểm tra hết cái này đến cái kia, nên giờ phút này trực tiếp bày ra vẻ mặt cau
có khó chịu.
Điều Kiều Trác Phàm không thích nhất chính là để cho người khác nhìn thấy bộ dạng ngã bệnh của bản thân mình.
Nhưng mà tới khi anh nhìn thấy cô nhóc đang ngó dáo dác ở phía sau Đàm Duật thì bầu trời u ám lập tức trở nên quang đãng.
“Cục cưng, mau tới đây!” Sắc mặt biến hóa chóng mặt của Kiều Trác Phàm khiến cho Đàm Duật và Kiều Trì âm thầm bội phục. Tốc độ trở mặt như vậy, quả
thật là còn nhanh hơn cả lật sách.
“Hừ... Kiều Trác Phàm, em
đói!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy Kiều Trác Phàm gọi cô, cũng không chút
dè chừng mà đi thẳng về phía anh.
“Đói bụng mà còn ở bên ngoài
lâu như vậy? Anh đã kêu người làm đồ ăn rồi, sẽ đưa tới ngay!” Kiều Trác Phàm nói, rồi ôm người phụ nữ này vào trong lòng ở trước mặt hai người
đàn ông kia, rồi còn nhân tiện hôn lên mặt của cô.
“Em muốn ăn
thịt! Thật nhiều thịt...” Tiếu Bảo Bối không coi ai ra gì hét to lên,
Kiều Trác Phàm cũng tiếp tục dung túng cô cười: “Được, cục cưng muốn ăn
cái gì cũng có!”
Lời này khiến cho Kiều Trì thiếu chút nữa thì bẻ gãy cái ống nghe bệnh ở trên cổ.
Cuối cùng Kiều Trì không nhịn nổi nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh, đỡ
khiến cảnh tượng ngọt đến ngấy kia làm cho không ăn nổi cơm.
Mà so với ông ta thì năng lực tiếp nhận của Đàm Duật tốt hơn.
Ngay sau khi Kiều Trì đi ra khỏi phòng bệnh, Duật Tiểu Gia dứt khoát kéo cái ghế lại, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn hai vợ chồng son bọn họ liếc mắt đưa tình. Đương nhiên, cho tới bây giờ Duật Tiểu Gia cũng không
phải là một người thích sống yên ổn, ở bên cạnh nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, anh ta thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng ‘chậc chậc chậc’.
Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm không chịu nổi sự quấy nhiễu như vậy nữa,
trừng mắt liếc anh ta một cái: “Cậu còn không mau nói rốt cục cậu tới
đây làm gì?”
Để anh còn được ở riêng trong phòng bệnh với Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì biết rõ anh sinh bệnh, nên cho dù anh có yêu cầu Tiếu Bảo Bối như
thế nào đi nữa, thì Tiếu Bảo Bối chỉ chống cự một lúc rồi cũng sẽ đồng ý với anh. Giống như lúc chiều vậy, anh nóng lòng muốn khai trai, Tiếu
Bảo Bối liền để cho anh làm chuyện không đứng đắn một phen.
Bây giờ ôm cô, ngửi thấy mùi thơm từ cổ cô truyền ra, Kiều Trác Phàm lại bắt đầu có chút mong chờ...
“Chậc chậc, tôi vừa mới tới, đã có thể cứu được người đẹp của cậu từ trong
nước sôi lửa bỏng! Kiều, bây giờ cậu định qua cầu rút ván sao?” Bên
trong đôi mắt sắc bén như chim ưng của Duật Tiểu Gia có đôi chút vui vẻ, nhưng mà Kiều Trác Phàm sau khi nghe thấy lời này của anh ta thì đôi
mắt của anh tối sầm lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Cho tới
bây giờ Đàm Duật không có thói quen nói không thành có. Chuyện mà anh ta nói ra khỏi miệng thì là minh chứng xác thực.
Mà có thể khiến cho Đàm Duật phải ra tay, sợ là...
Lúc này, ánh mắt của Kiều Trác Phàm vội vàng rơi vào trên người của Tiếu
Bảo Bối, xem xét một lượt từ trên xuống dưới, thậm chí anh còn túm lấy
cái áo khoác mỏng của Tiếu Bảo Bối để ngó ngó. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại níu chặt lấy cổ áo, không chịu buông ra.
“Phạm Manh Manh!” Hiển
nhiên là Đàm Duật không muốn đem chuyện này nói tiếp. Cho nên sau khi
nói ra cái tên này, Duật Tiểu Gia liền dừng lại.“Cô ta lại tới?” Nghe
thấy cái tên này, lông mày của Kiều Trác Phàm liền nhíu lại. Nhưng mà
Tiếu Bảo Bối không phân biệt được, anh như vậy là không vui vì không
nhìn thấy Phạm Manh Manh hay là không vui bởi vì cô ta tới.
Phát
hiện ra ánh mắt của Kiều Trác Phàm đang nhìn cô đầy nghi vấn, Tiếu Bảo
Bối vội vàng giải thích: “Em thật sự không có đánh cô ta!”
“...” Kiều Trác Phàm liên tục duy trì ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc, nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt này khiến cho sống lưng của Tiếu Bảo Bối lạnh buốt.
Cảm giác giống như là cô rất nhanh sẽ bị Kiều Trác Phàm nhìn thấu.
“Em thật sự không có đánh cô ta, chỉ là ném giỏ trái cây mà cô ta đưa tới
vào thùng rác thôi. Nếu như anh không nỡ bỏ, vậy thì bây giờ em sẽ đi
nhặt về giúp anh là được chứ gì!” Nói những lời này xong, cũng không
biết là Tiếu Bảo Bối hờn dỗi hay là như thế nào, mà vốn đang ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng của Kiều Trác Phàm, lúc này bắt đầu giãy giụa, có ý
định muốn trốn đi.
Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Kiều
Trác Phàm chỉ có thể đưa tay ra đè chặt cô, hơn nữa còn kiên nhẫn dỗ
dành: “Được rồi, anh có nói gì em sao?”
“Anh có, anh có mà!” Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm giữ chặt hai cánh tay, không thể động đậy.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là cái miệng nhỏ của cô không có khả
năng công kích.
“Được được, anh có, chúng ta đừng làm rộn nữa
được không?” Kiều Trác Phàm vô lực thỏa hiệp, nhưng mà vẻ mặt thì mang
theo vẻ oan ức.
Vừa rồi anh đã làm gì đâu? Chẳng qua là chỉ lo
lắng Tiếu Bảo Bối bị người phụ nữ Phạm Manh Manh kia làm tổn thương, nên mới ân cần nhìn cô nhiều hơn mấy lần. Được rồi, Kiều Trác Phàm cũng
thừa nhận vừa rồi ánh mắt của anh có mang theo một chút tìm tòi nghiên
cứu. Mục đích là muốn hỏi một chút xem đến cùng thì Phạm Manh Manh đã
làm gì.
Nhưng không ngờ chỉ là ánh mắt như vậy, đã chọc khiến cho Tiếu Bảo Bối nhà bọn họ không vui.
“Anh xem anh còn nói em, trong khi anh vẫn còn cười hì hì bảo em không làm
rộn sao được!” Tiếu Bảo Bối vẫn còn giãy giụa. Lúc này đây Kiều Trác
Phàm mới chân chính cảm nhận được công lực lúc quấy phá của phụ nữ. Mà
anh cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, đối mặt với Tiếu Bảo
Bối như vậy cũng không biết phải làm sao.
“Kiều thiếu, thức ăn của ngài đã đưa tới!” Vào lúc đó, có người đẩy cửa vào.
“Em đi ăn cơm đây, không thèm quan tâm tới anh nữa!” Tiếu Bảo Bối giãy giụa mấy cái. Lúc này Kiều Trác Phàm cũng không ngăn cản cô. Để tùy ý cho
người phụ nữ kia ngạo mạn rời khỏi giường bệnh của anh, trước khi rời
khỏi cô còn đặc biệt kiêu ngạo nhíu mày đối với anh...
Một màn này, Kiều Trác Phàm chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ.
Nhưng mà chờ tới lúc Tiếu Bảo Bối rời đi rồi, nụ cười trên mặt của anh cũng
biến mất trong khoảnh khắc. Cả người của anh lúc này so với lúc vui đùa
cười ầm ĩ với Tiếu Bảo Bối hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đối với điều này, Đàm Duật ngồi dựa vào ghế ở bên cạnh lại thờ ơ. Bởi vì đâu mới chính là Kiều Trác Phàm mà anh ta quen thuộc.
Người đàn ông kia chỉ có những lúc ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, thì anh mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng. Ngoài ra thì xung quanh Kiều Trác Phàm luôn là một hơi thở u ám của anh.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Không ngoài dự
liệu của Đàm Duật, sau khi Tiếu Bảo Bối rời khỏi quả nhiên là Kiều Trác
Phàm truy hỏi chuyện này.
Duật Tiểu Gia không nôn nóng trả lời
ngay, mà chỉ đem một hộp thuốc màu trắng đặt lên trên bàn, nhân tiện
nói: “Lần trước không phải đã nói với cậu là trước khi phát bệnh cậu hãy uống một viên hay sao, cậu coi lời nói đó là gió thổi bên tai phải
không? Nếu như bị những người ở nước ngoài bắt gặp thấy cậu như vậy, thì không biết sẽ bị tuyên truyền thành dạng gì nữa!”
Nhìn Kiều Trác Phàm cất hộp thuốc kia xong, anh ta mới nói tiếp: “Thực ra
thì tôi vẫn rất sáng suốt, khi mà lần trước cắt đứt một cánh tay của
Phạm Manh Manh. Nếu không thì mới vừa rồi khẳng định là Tiếu Bảo Bối đã
bị đánh rồi!”