Mới vừa ngửi thấy mùi cà phê, dạ dày Nhạc Dương lại bắt đầu kháng cự.
Sau một hồi đứng bên bồn nôn mửa, mặt cô trắng bệt như tờ giấy.
Không thể tiếp tục uống cà phê, Nhạc Dương chỉ có thể sửa soạn lại một chút rồi vội vã chạy tới văn phòng luật sư...
“Chị Nhạc, em đã sắp xếp hồ sơ xong rồi, chị xem lại xem!” Trợ lý của cô lúc nào cũng chu đáo như vậy, chỉ cần Nhạc Dương vừa đến văn phòng là có thể thấy cô ấy đang sắp xếp công việc giúp mình.
“Được. Em cứ để ở đây rồi đi làm việc của mình đi.” Nhạc Dương nói xong, cô trợ lý liền nhanh chóng bước đi.
Nhạc Dương bắt đầu sửa soạn lại những tài liệu trên bàn làm việc của mình.
Thật ra thì bận rộn cũng là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không có tâm trí nghĩ đến những chuyện đau lòng kia.
Khi Nhạc Dương chuẩn bị tập trung tinh thần để làm việc thì giọng nói của trợ lý cách đó không xa lại một lần nữa truyền đến.
Tuy không phải nói về Nhạc Dương nhưng cô rất nhanh liền chú ý tới bởi vì cô nghe thấy trợ lý nhắc đến tên Diệp Tử Hi.
Chỉ khi nào thật lòng thích một ai đó người ta mới có cảm giác như thế. Mặc kệ người khác nói về đề tài gì bạn cũng sẽ không quan tâm. Nhưng nếu nhắc đến người ấy thì dù trong lòng cự tuyệt nhưng lỗ tai vẫn sẽ lặng lẽ làm trái với lý trí, lắng nghe không sót một chút tin tức nào.
Hiện tại, Nhạc Dương chính là như vậy.
Mặc dù từ đáy lòng cô không muốn biết bất cứ việc gì liên quan đến Diệp Tử Hi nhưng khi người khác nói tới tên anh thì cô lại rất chăm chú lắng nghe.
“Diệp Tử Hi - con trai độc nhất của ông chủ tập đoàn Diệp Thị tuyên bố ngày mai sẽ đính hôn với Mã Viện Viện - tiểu thư tập đoàn Mã thị...”
Vừa nghe tiểu trợ lý nói như vậy, Nhạc Dương không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía trợ lý.
Lúc này cô ấy đang cầm một tờ báo trên tay, hăng say nói. Cô ấy chỉ đơn thuần là đọc tin tức buổi sáng mà thôi.
Nhạc Dương nghe được tin này, cô tự nói với mình rằng không sao cả. Ngay từ lúc thấy người phụ nữ kia xuất hiện trong căn hộ của Diệp Tử Hi, không phải cô đã sớm biết hai người kia chuẩn bị sẽ kết hôn rồi sao?
Nhưng trong lòng cô vô cùng chua xót.
Diệp Tử Hi, anh thật độc ác!
Mới chỉ chia tay mấy ngày mà anh đã tuyên bố đính hôn...
Đến cuối cùng, người đau khổ, chật vật nhất vẫn chính là em...
Nước mắt cô không hề báo trước mà cứ rơi xuống.
“Chị Nhạc... Chị...”
Lúc trợ lý và những người khác tán gẫu xong, quay lại thì phát hiện khuôn mặt Nhạc Dương đã tràn đầy nước mắt.
“Chị không sao, chỉ là hạt cát bay vào mắt!” Mà tình yêu trên thế giới này, vĩnh viễn không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát...
Nhạc Dương khẽ cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.
Nếu Diệp Tử Hi đã có sự lựa chọn của mình thì tại sao cô còn muốn tự vùi lấp chính mình ở trong vũng bùn, không thể tự thoát ra được chứ?
Nếu con người có thể tự do khống chế tình cảm thì ban đầu cô đã không lãng phí nhiều năm để theo đuổi Diệp Tử Hi như vậy rồi.
Mặc kệ cô lau thế nào nước mắt vẫn giống như một nguồn suối, không thể ngừng lại. Nhạc Dương cảm thấy mình cần tìm một chỗ nào đó để giải tỏa tâm tình.
“Chị đi toilet sửa sang lại một chút, em đem những tài liệu này theo giúp chị nhé!” Cô dặn dò trợ lý rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet.
“Chị Nhạc bị sao vậy?” Sau khi Nhạc Dương rời đi, khuôn mặt của trợ lý ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Do tin tức em vừa đọc đấy. Còn không nhanh làm việc cô ấy giao đi?”
Quan hệ của Nhạc Dương và Diệp Tử Hi, cơ hồ ai cũng biết nhưng bọn họ cũng biết, Nhạc Dương thầm mến Diệp Tử Hi đã rất nhiều năm rồi.
Cô chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ tin tức nào về Diệp Tử Hi. Vừa rồi cô khóc có lẽ là do nghe được tin tức Diệp Tử Hi sắp đính hôn.
“Em nói sai sao? Chẳng lẽ có chuyện gì mà em không biết ư?”
Cô trợ lý này chỉ mới đến nơi này làm việc. Khi đó, Nhạc Dương vẫn cùng Diệp Tử Hi lén lút qua lại, các cuộc hẹn đều là bí mật nên cô ấy vốn không hề biết chuyện tình giữa Nhạc Dương và Diệp Tử Hi.
Trời sinh phụ nữ đều thích buôn dưa lê, vừa nghe đến có nội tình, tiểu trợ lý liền phấn chấn tinh thần.
Có điều một người ngồi ở đối diện nhìn thấy Nhạc Dương đã sửa sang xong, từ trong toilet đi ra ngoài, liền nói: “Được rồi, chuẩn bị lên đường nào!”
Sau khi đi ra Nhạc Dương không nói gì, trên mặt cũng không còn toát ra vẻ bi thương nữa. Nhưng vết thương trong lòng cô sẽ không dễ dàng lành lại...
—— tuyến phân cách ——
“Tút tút tút...” Đêm đã khuya, một mình Tiếu Bảo Bối làm ổ ở trên giường, thong thả chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Nhưng đó không phải của cô mà là của người đang ở trong phòng tắm.
Gần đây, Kiều Trác Phàm tắm rất nhiều lần, nhất là vào ban đêm. Lý do duy nhất là bởi vì sau khi Tiếu Bảo Bối sinh non, điều kiện sức khỏe không cho phép.
Tiếu Bảo Bối vừa nghe tiếng nước chảy rào rào không ngừng truyền ra trong phòng tắm, vừa liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang reo.
Trên màn hình hiện lên một dãy số.
“Kiều Trác Phàm, điện thoại của anh đang reo. Có muốn em nghe giúp anh không?” Sau khi do dự một hồi, cuối cùng Tiếu Bảo Bối vẫn quyết định hỏi ý kiến Kiều Trác Phàm.
Thật ra cô rất muốn tự ý xem di động Kiều Trác Phàm một chút xem trong đó lưu gì, ai là người hay gọi gọi đến nhất,.. nhưng cuối cùng cô vẫn sợ Kiều Trác Phàm sẽ tức giận.
“Được, em nghe giúp anh đi!” Kiều Trác Phàm nói vọng ra từ trong phòng tắm.
“Tuân lệnh!” Có được sự đồng ý của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức nhấn nút nghe.
“Kiều Thiếu?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Điều này làm cho Tiếu Bảo Bối đang cầm điện thoại di động trợn tròn mắt
Tình địch!
Một người phụ nữ, hơn nửa đêm không ngủ lại gọi điện cho đàn ông nếu không phải tình địch thì là gì?
Sau khi Tiếu Bảo Bối thầm châm chọc người phụ nữ kia ở trong lòng, mới ho nhẹ, nói:
“Bây giờ Kiều Trác Phàm đang tắm, cô là ai, có chuyện gì?”
Hừ hừ...
Đừng để Tiếu Bảo Bối cô biết được là ai muốn quyến rũ Kiều Trác Phàm nhà cô. Đến lúc đó, đừng trách cô không khách khí!
Hơn nửa đêm còn gọi điện muốn quyến rũ Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối quyết tâm muốn đánh cô ta một trận. Cô sẽ đấm bên trái một đám, đá bên phải một đá...
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối diễu võ dương oai, đầu dây bên kia đột nhiên cúp điện thoại.
Việc này khiến Tiếu Bảo Bối không kịp phản ứng.
“Ơ? Còn dám tắt máy?”
Một khi lòng hiếu kỳ bị khơi lên thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó kiềm chế lại.
Tiếu Bảo Bối chính là như vậy.
Thấy điện thoại di động bên kia đột nhiên cúp máy, Tiếu Bảo Bối vội vàng gọi lại.
Nhưng người bên kia điện thoại giống như muốn đối nghịch với Tiếu Bảo Bối, cô gọi tới thì cô ta liền lập tức tắt máy.
Sau nhiều lần lặp lại như vậy, trái tim Tiếu Bảo Bối tràn đầy cảm giác lo lắng.
“Tại sao lại như vậy?”Chương163-2: Nửa đêm có điện thoại vs Anh thật ác độc 2
ChươngtrướcChươngtiếp
Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Mới vừa ngửi thấy mùi cà phê, dạ dày Nhạc Dương lại bắt đầu kháng cự.
Sau một hồi đứng bên bồn nôn mửa, mặt cô trắng bệt như tờ giấy.
Không thể tiếp tục uống cà phê, Nhạc Dương chỉ có thể sửa soạn lại một chút rồi vội vã chạy tới văn phòng luật sư...
“Chị Nhạc, em đã sắp xếp hồ sơ xong rồi, chị xem lại xem!” Trợ lý của cô lúc nào cũng chu đáo như vậy, chỉ cần Nhạc Dương vừa đến văn phòng là có thể thấy cô ấy đang sắp xếp công việc giúp mình.
“Được. Em cứ để ở đây rồi đi làm việc của mình đi.” Nhạc Dương nói xong, cô trợ lý liền nhanh chóng bước đi.
Nhạc Dương bắt đầu sửa soạn lại những tài liệu trên bàn làm việc của mình.
Thật ra thì bận rộn cũng là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không có tâm trí nghĩ đến những chuyện đau lòng kia.
Khi Nhạc Dương chuẩn bị tập trung tinh thần để làm việc thì giọng nói của trợ lý cách đó không xa lại một lần nữa truyền đến.
Tuy không phải nói về Nhạc Dương nhưng cô rất nhanh liền chú ý tới bởi vì cô nghe thấy trợ lý nhắc đến tên Diệp Tử Hi.
Chỉ khi nào thật lòng thích một ai đó người ta mới có cảm giác như thế. Mặc kệ người khác nói về đề tài gì bạn cũng sẽ không quan tâm. Nhưng nếu nhắc đến người ấy thì dù trong lòng cự tuyệt nhưng lỗ tai vẫn sẽ lặng lẽ làm trái với lý trí, lắng nghe không sót một chút tin tức nào.
Hiện tại, Nhạc Dương chính là như vậy.
Mặc dù từ đáy lòng cô không muốn biết bất cứ việc gì liên quan đến Diệp Tử Hi nhưng khi người khác nói tới tên anh thì cô lại rất chăm chú lắng nghe.
“Diệp Tử Hi - con trai độc nhất của ông chủ tập đoàn Diệp Thị tuyên bố ngày mai sẽ đính hôn với Mã Viện Viện - tiểu thư tập đoàn Mã thị...”
Vừa nghe tiểu trợ lý nói như vậy, Nhạc Dương không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía trợ lý.
Lúc này cô ấy đang cầm một tờ báo trên tay, hăng say nói. Cô ấy chỉ đơn thuần là đọc tin tức buổi sáng mà thôi.
Nhạc Dương nghe được tin này, cô tự nói với mình rằng không sao cả. Ngay từ lúc thấy người phụ nữ kia xuất hiện trong căn hộ của Diệp Tử Hi, không phải cô đã sớm biết hai người kia chuẩn bị sẽ kết hôn rồi sao?
Nhưng trong lòng cô vô cùng chua xót.
Diệp Tử Hi, anh thật độc ác!
Mới chỉ chia tay mấy ngày mà anh đã tuyên bố đính hôn...
Đến cuối cùng, người đau khổ, chật vật nhất vẫn chính là em...
Nước mắt cô không hề báo trước mà cứ rơi xuống.
“Chị Nhạc... Chị...”
Lúc trợ lý và những người khác tán gẫu xong, quay lại thì phát hiện khuôn mặt Nhạc Dương đã tràn đầy nước mắt.
“Chị không sao, chỉ là hạt cát bay vào mắt!” Mà tình yêu trên thế giới này, vĩnh viễn không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát...
Nhạc Dương khẽ cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.
Nếu Diệp Tử Hi đã có sự lựa chọn của mình thì tại sao cô còn muốn tự vùi lấp chính mình ở trong vũng bùn, không thể tự thoát ra được chứ?
Nếu con người có thể tự do khống chế tình cảm thì ban đầu cô đã không lãng phí nhiều năm để theo đuổi Diệp Tử Hi như vậy rồi.
Mặc kệ cô lau thế nào nước mắt vẫn giống như một nguồn suối, không thể ngừng lại. Nhạc Dương cảm thấy mình cần tìm một chỗ nào đó để giải tỏa tâm tình.
“Chị đi toilet sửa sang lại một chút, em đem những tài liệu này theo giúp chị nhé!” Cô dặn dò trợ lý rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet.
“Chị Nhạc bị sao vậy?” Sau khi Nhạc Dương rời đi, khuôn mặt của trợ lý ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Do tin tức em vừa đọc đấy. Còn không nhanh làm việc cô ấy giao đi?”
Quan hệ của Nhạc Dương và Diệp Tử Hi, cơ hồ ai cũng biết nhưng bọn họ cũng biết, Nhạc Dương thầm mến Diệp Tử Hi đã rất nhiều năm rồi.
Cô chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ tin tức nào về Diệp Tử Hi. Vừa rồi cô khóc có lẽ là do nghe được tin tức Diệp Tử Hi sắp đính hôn.
“Em nói sai sao? Chẳng lẽ có chuyện gì mà em không biết ư?”
Cô trợ lý này chỉ mới đến nơi này làm việc. Khi đó, Nhạc Dương vẫn cùng Diệp Tử Hi lén lút qua lại, các cuộc hẹn đều là bí mật nên cô ấy vốn không hề biết chuyện tình giữa Nhạc Dương và Diệp Tử Hi.
Trời sinh phụ nữ đều thích buôn dưa lê, vừa nghe đến có nội tình, tiểu trợ lý liền phấn chấn tinh thần.
Có điều một người ngồi ở đối diện nhìn thấy Nhạc Dương đã sửa sang xong, từ trong toilet đi ra ngoài, liền nói: “Được rồi, chuẩn bị lên đường nào!”
Sau khi đi ra Nhạc Dương không nói gì, trên mặt cũng không còn toát ra vẻ bi thương nữa. Nhưng vết thương trong lòng cô sẽ không dễ dàng lành lại...
—— tuyến phân cách ——
“Tút tút tút...” Đêm đã khuya, một mình Tiếu Bảo Bối làm ổ ở trên giường, thong thả chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Nhưng đó không phải của cô mà là của người đang ở trong phòng tắm.
Gần đây, Kiều Trác Phàm tắm rất nhiều lần, nhất là vào ban đêm. Lý do duy nhất là bởi vì sau khi Tiếu Bảo Bối sinh non, điều kiện sức khỏe không cho phép.
Tiếu Bảo Bối vừa nghe tiếng nước chảy rào rào không ngừng truyền ra trong phòng tắm, vừa liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang reo.
Trên màn hình hiện lên một dãy số.
“Kiều Trác Phàm, điện thoại của anh đang reo. Có muốn em nghe giúp anh không?” Sau khi do dự một hồi, cuối cùng Tiếu Bảo Bối vẫn quyết định hỏi ý kiến Kiều Trác Phàm.
Thật ra cô rất muốn tự ý xem di động Kiều Trác Phàm một chút xem trong đó lưu gì, ai là người hay gọi gọi đến nhất,.. nhưng cuối cùng cô vẫn sợ Kiều Trác Phàm sẽ tức giận.
“Được, em nghe giúp anh đi!” Kiều Trác Phàm nói vọng ra từ trong phòng tắm.
“Tuân lệnh!” Có được sự đồng ý của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức nhấn nút nghe.
“Kiều Thiếu?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Điều này làm cho Tiếu Bảo Bối đang cầm điện thoại di động trợn tròn mắt
Tình địch!
Một người phụ nữ, hơn nửa đêm không ngủ lại gọi điện cho đàn ông nếu không phải tình địch thì là gì?
Sau khi Tiếu Bảo Bối thầm châm chọc người phụ nữ kia ở trong lòng, mới ho nhẹ, nói:
“Bây giờ Kiều Trác Phàm đang tắm, cô là ai, có chuyện gì?”
Hừ hừ...
Đừng để Tiếu Bảo Bối cô biết được là ai muốn quyến rũ Kiều Trác Phàm nhà cô. Đến lúc đó, đừng trách cô không khách khí!
Hơn nửa đêm còn gọi điện muốn quyến rũ Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối quyết tâm muốn đánh cô ta một trận. Cô sẽ đấm bên trái một đám, đá bên phải một đá...
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối diễu võ dương oai, đầu dây bên kia đột nhiên cúp điện thoại.
Việc này khiến Tiếu Bảo Bối không kịp phản ứng.
“Ơ? Còn dám tắt máy?”
Một khi lòng hiếu kỳ bị khơi lên thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó kiềm chế lại.
Tiếu Bảo Bối chính là như vậy.
Thấy điện thoại di động bên kia đột nhiên cúp máy, Tiếu Bảo Bối vội vàng gọi lại.
Nhưng người bên kia điện thoại giống như muốn đối nghịch với Tiếu Bảo Bối, cô gọi tới thì cô ta liền lập tức tắt máy.
Sau nhiều lần lặp lại như vậy, trái tim Tiếu Bảo Bối tràn đầy cảm giác lo lắng.
“Tại sao lại như vậy?”