Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 337: Chương 337: Thiệp mời VS tiểu chủ biến mất 3




Editor: Mèo (meoancamam)

Bỗng nhiên giọng điệu của anh ta mang theo chút khổ sở.

Dường như đang muốn thổ lộ điều gì đó với Tiếu Bảo Bối.

Mà Tiếu Bảo Bối đang muốn nhanh chóng rời đi, trực tiếp tách cánh tay đang nắm lấy tay mình ra.

“Mục đích khi anh tới? Anh tới có mục đích gì?” Đôi mắt kia của cô không pha chút tạp chất nào, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh ta.

Trong khoảnh khắc, Quý Xuyên thật sự cho rằng cô đang hỏi mục đích của mình.

Anh ta giật giật môi mỏng, lúc đang muốn nói chút gì đó thì lại đón nhận tiếng cười nhẹ của Tiếu Bảo Bối.

Tiếng cười này giống như chuông bạc vô cùng êm tai, khiến cho Quý Xuyên có chút thất thần.

Nhưng ngay sau đó lời nói ra từ miệng của Tiếu Bảo Bối lại khiến cho Quý Xuyên trở tay không kịp.

“Anh tới, không phải vì đưa cho cha tôi thiệp cưới của mấy người sao?” Đừng tưởng rằng hoàn toàn phủ nhận vật kia thì cô thật sự cho rằng thứ đồ vật đó giống như lời trong miệng anh, là của người khác.

“Bảo Bối...” Ánh mắt Quý Xuyên hiện lên sự bối rối.

Cánh môi anh ta run rẩy, dường như vô cùng muốn giải thích gì đó.

Nhưng Tiếu Bảo Bối không cho anh ta có cơ hội mở miệng, trực tiếp nói ra: “Thứ thiệp mời này, trước khi Tiếu Huyên đưa cho anh mang tới còn cố ý gửi tin nhắn hỏi ý kiến của tôi về kiểu dáng đấy!”

Lời này khiến Quý Xuyên thật sự ý thức được, vừa rồi bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào.

Thì ra, Tiếu Bảo Bối đã biết trước dáng vẻ thiệp mời cưới của bọn họ rồi.

Vậy mà anh ta...

Thế nhưng, trước mắt Quý Xuyên lại càng tức giận vì Tiếu Huyên đưa mẫu thiệp mời cho Tiếu Bảo Bối.

Nữ nhân đáng chết này, vì sao lúc nào cũng kéo chân anh ta như vậy?

“Đúng. Tiếu Huyên còn nói qua, chị ấy chắc chắn sẽ kéo anh mang tới! Làm sao, thiệp của tôi thì anh định lần sau lại đưa cho tôi ư?”

Tiếu Bảo Bối vươn tay, mở lòng bản tay trước mặt Quý Xuyên.

“Thôi đi, vẫn nên trực tiếp đưa thứ đó cho tôi. Đỡ phải gặp lại lần sau, lại lãng phí thời gian!”

“Này...”

Thì ra trước cả anh ta, Tiếu Huyên đã tiết lộ hết mọi chuyện cho Tiếu Bảo Bối rồi.

“Tại sao cậu còn ở chỗ này?” Ngay lúc Quý Xuyên do dự định tự mình nói gì đó, muốn lấy lại chút mặt mũi cho mình thì Tiếu Đằng đã đẩy cửa phòng họp đi ra.

Vừa rồi ông chỉ sắp xếp lại chút tài liệu trên bàn hội nghị, định bụng nhanh chóng đưa Bảo Bối nhà ông về để làm cho cô những món ăn cô thích nhất.

Ai ngờ vừa đẩy cửa ra lại gặp được cái tên Quý Xuyên vừa bị kéo đi thế nhưng lại quay lại. Hơn nữa lại còn đứng trước mặt Bảo Bối nhà ông: “Bác trai...” Quý Xuyên cắn cắn môi mỏng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà Tiếu Bảo Bối thế nhưng lại chủ động nói thay anh ta: “Cha, anh ta là muốn đưa cho cha thiệp cưới của mình!”

“Hả...? Không phải vừa rồi còn nói của người khác sao?” Tiếu Đằng nghe Tiếu Bảo Bối nói xong, không biết cố ý hay vô ý mà nhắc lại chuyện này. Điều này khiến cho sắc mặt của Quý Xuyên không chỉ đơn giản là khó coi nữa.

Nhưng chuyện này vẫn phải có điểm dừng.

Tiếu Đằng thấy Tiếu Bảo Bối dường như không thèm để ý Quý Xuyên, liền nói: “Bảo Bối chúng ta về, đợi lát nữa cha làm cho con một bàn đồ ăn ngon, sau gọi thằng bé Kiều Trác Phàm kia đến, một nhà ta liền ăn một bữa thật ngon!”

Tiếu Đằng hữu ý vô ý nhắc đến tên Kiều Trác Phàm, hơn nữa ở ba chữ một nhà ta còn thoáng tăng thêm ngữ điệu.

Việc này khiến sắc mặt Quý Xuyên tái nhợt như tờ giấy.

Mà sau khi có được hiệu quả vừa ý, Tiếu Đằng liền kéo tay con gái mang cô tiến vào thang máy.

Sở dĩ Tiếu Đằng làm như vậy cơ bản là nhắc nhở Quý Xuyên một lần nữa, con gái Bảo Bối nhà ông đã kết hôn,ssdienddanllequyssdon là con dâu của người khác. Về phần Quý Xuyên anh ta, nên đến chỗ nào thì đến, anh ta có “múa may nhảy nhót” gì thì cũng không còn liên quan đến cha con bọn họ nữa rồi!

Mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng, Tiếu Đằng mới nói với Quý Xuyên đứng bên ngoài: “Đưa thiệp cưới của tôi và Bảo Bối cho bên trợ lý của tôi là được!

Như vậy sau này đỡ phải gặp nhau lần nữa.

Mà sau khi lời này thốt ra, cửa thang máy cũng đóng lại.

Quý Xuyên hoàn hồn định đuổi kịp thì cũng đã muộn...

- - đường phân cách - -

Khi Duật Tiểu Gia tỉnh lại, đã là buổi chiều hai ngày sau.

Đầu của anh ta, đau như bị ai xé rách.

Vừa tỉnh dậy mà anh ta đã kéo tóc mình.

Trước kia, mấy bác lớn nhà họ Đàm thường nói với anh ta, say rượu khó nhất là chịu đựng, để anh không tự tiện thử.

Nhưng anh ta vẫn không chịu nghe lời khuyên, uống vào không biết bao nhiêu rượu để rồi khiến bản thân say đến như vậy.

Không biết ngủ vài ngày, Duật Tiểu Gia vừa đừng dậy liền cảm thấy quần áo trên người mình cũng tỏa ra một mùi buồn nôn.

Vừa nghĩ đến điều này, lông mày anh bất giác nhăn lại.

Đương nhiên anh ta cũng nhanh chóng ngửi thấy mùi máu tanh.

Dưới sự bồi dưỡng của cha nuôi Đàm Diệu Văn, anh ta đối với mùi máu có một loại mẫn cảm.

Ngay từ đầu, Duật Tiểu Gia còn tưởng mùi tỏa ra từ người mình, còn nghĩ người nào đó thừa dịp Duật Tiểu Gia anh say đến bất tỉnh nhân sự mà làm gì đó. Nhưng sau khi ngửi kỹ, anh ta xác định mùi hương này không tỏa ra từ người mình.

Một khắc đó, Duật Tiểu Gia buồn bực quét qua một vòng căn phòng này.

Đến tận khi...

Tầm mắt của anh ta rơi vào một khoảng đất trong phòng....

Mùi hương, hình như tỏa ra từ góc đó.

Nhưng mà, trên mặt đất cái gì cũng không có, sạch bóng!

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc trước khi chọn căn phòng này, cũng vì phòng này mùi vô cùng sạch sẽ.

Chẳng thế thì anh ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn nơi này.

Nhưng vì cái gì sau khi tỉnh ngủ, nơi này lại giống như đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mà lúc này, trong đầu đau như muốn nứt ra của Duật Tiểu Gia còn thỉnh thoảng hiện lên chút hình ảnh.

“Đàm Duật, anh dậy rồi?” Ở phía sau, cửa phòng bị đẩy ra. Cắt ngang ý định tiếp tục suy nghĩ của Duật Tiểu Gia.

“Miêu Miêu, nơi này sao lại như thế này?” Duật Tiểu Gia trực tiếp hỏi người đang đi tới.

“Cái gì sao lại như thế này?”

Cô gái kia đã thay đổi sườn xám trên người.

Cả người mặc một bộ màu xanh biển, thiết kế vô cùng tinh mỹ. Nhất là cổ áo được đính cúc thủ công, quả thực vô cùng xinh đẹp.

Chẳng quả bộ sườn xám này, dường như so với bộ ngày đó Anna thấy đã che đi nhiều rồi.

“Nơi này, đã trải qua chuyện gì?”

Duật Tiểu Gia còn tiếp tục truy vấn.

“Không có gì đâu... Anh vừa mới tỉnh dậy, khẳng định dạ dày rất khó chịu. Uống chén mật ong này, nghỉ ngơi một chút trước đã.” Cô gái không bị câu hỏi làm bối rối, tay bưng mật ong đi tới chỗ này.

Bộ sườn xám này tuy đường xẻ cũng khá cao nhưng ít ra không giống như chiếc mặc ngày hôm đó, thoáng di chuyển cũng đã bị người nhìn thấy vô số phong tình.

“...” Nghe cô gái trả lời, mày Duật Tiểu Gia vẫn thủy chung nhíu lại.

Bởi vì, dựa theo thông tin truyền đến chóp mũi anh, nơi này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.