Editor: Táo đỏ phố núi
Vào lúc Quý Xuyên lạnh lùng từ chối canh xương của cô, từ chối ý tốt của cô, ngay từ đầu Tiếu Huyên đã rất tức giận. Mà Quý Xuyên lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như là chờ đợi cô điên cuồng lên, chờ cô tức giận lên, rồi làm ầm ĩ để sớm ngày giải thoát cho mối quan hệ này.
Nhưng mà trong lúc Quý Xuyên chờ đợi, thì thái độ của Tiếu Huyên lại tỉnh táo khác thường, cô ta đổ canh vào bình giữ nhiệt một lần nữa, sau đó bỏ bình giữ nhiệt kia vào túi xách mà nãy mình mang tới.
Sau đó Tiếu Huyên đứng dậy.
“Em nghĩ chắc là anh mệt mỏi rồi, ngày mai em sẽ trở lại thăm anh!” Lúc nói tới đây, Tiếu Huyên cầm cái túi xách kia lên, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. leê quý d0n9.
Sự bình tĩnh và tỉnh táo kia, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Chẳng qua là trong nháy mắt đi ra khỏi phòng bệnh, thì Tiếu Huyên liền cầm cái túi xách có cái bình giữ nhiệt kia ném vào thùng rác.
Mà lúc này, xuất hiện ở trên tay của cô ta, còn có tờ báo mà sáng nay đã khiến cho biệt thự nhà họ Kiều gà bay chó sủa...
Sáng sớm hôm nay lúc cô đang chuẩn bị hầm canh xương, thì nhìn thấy tờ báo này. Trên đó miêu tả trận tai nạn xe cộ kia, khiến cho Tiếu Huyên không nhịn được mà cười lạnh.
Cô còn tưởng Quý Xuyên tự mình xảy ra chuyện nên mới khiến cho bị gãy xương sườn.
Thật không ngờ được, thì ra anh ta vì cứu Tiếu Bảo Bối nên mới bị thương.
Nhưng mà cho dù anh ta có cứu Tiếu Bảo Bối thì có thể như thế nào?
Sau khi anh ta bị thương, bóng dáng của Tiếu Bảo Bối đã từng xuất hiện chưa?
Đừng tưởng rằng mỗi ngày cô chỉ tới có một lần thì cũng không biết động tĩnh trong phòng bệnh của Quý Xuyên.
Từ lúc tới đây, Tiếu Huyên đã đưa cho người trông nom kia một cái phong bì, để cho mỗi ngày người kia sẽ thông báo cho cô biết phòng bệnh của Quý Xuyên có những ai tới.
Đúng như dự liệu của Tiếu Huyên, lần này Quý Xuyên bị thương thì một người cũng không tới. Bây giờ ngay cả Tiếu Bảo Bối người mà anh ta ‘anh dũng’ cứu, cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu!
Có lẽ lúc này Quý Xuyên cảm thấy tức giận và không cam lòng, tất cả đều là vì Tiếu Bảo Bối không tới đúng không. Nhưng mà tất cả những điều này lọt vào trong mắt của Tiếu Huyên, chỉ có hai chữ - - Đáng đời!
Biết rõ Tiếu Bảo Bối đã gả cho Kiều Trác Phàm, anh ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định! Đây không phải là đáng đời, thì là cái gì?
Bất kể như thế nào đi nữa, cô nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cuộc hôn nhân này!
Mặc kệ cho Quý Xuyên làm như thế nào đi nữa, cô nhất định cũng sẽ khiến cho buổi hôn lễ kia được tiến hành một cách thuận lợi!
Hung hăng vò tờ báo trên tay lại thành một cục, sau khi ném vào thùng rác, Tiếu Huyên nhanh chóng nhấc chân lên, đi về phía cổng của bệnh viện.
Hôm nay Quý Xuyên không đi làm, công nhân viên của Tiếu Thị vì nhìn thấy tin tức trên tờ báo này nên đang bàn tán ầm ĩ cả lên!
Vào những lúc như vậy, Tiếu Huyên cô nhất định phải nhanh chóng trở về, đỡ phải khiến cho người ta sinh lòng nghi ngờ! .
Mà khi Tiếu Huyên đi vào tập đoàn Tiếu Thị, trong phòng bệnh Quý Xuyên cũng lôi ra một tờ báo.
Từ cái tựa đề đầu tiên của tờ báo, có thể dễ dàng nhận ra tờ báo này với tờ báo mà vừa nãy Tiếu Huyên cầm ở trên tay, là giống nhau!
Không đối xử thô lỗ với tấm hình trên tờ báo giống như Tiếu Huyên, ngay cả tấm hình mà trước kia đặt ở trong phòng cưới kia, cũng là tấm hình chụp chung ba người có cả Tiếu Huyên.
Ngày hôm nay lúc nhìn thấy tấm hình này, anh ta mới phát hiện rốt cuộc bản thân mình lại nặng lòng đối với Tiếu Bảo Bối như vậy...
Cũng chính lúc này, Quý Xuyên mới có chút hối hận, lúc anh ta và Tiếu Bảo Bối nói chuyện yêu đương, lại không chụp lấy một tấm hình cho tử tế.
Ngoại trừ tấm hình đẹp mắt ở trên tờ báo này, Quý Xuyên còn có mấy tấm hình khác chụp các góc độ khác nhau của cảnh ‘tai nạn xe cộ’.
Mà những tấm hình này, đều là vào lúc chiều tối ngày hôm qua Quý Xuyên được người phóng viên lừa gạt tống tiền kia gửi vào điện thoại cho.
Người phóng viên kia nói là anh ta đang nắm giữ chứng cứ bên ngoài của Quý Xuyên, dùng cái này để uy hiếp Quý Xuyên, yêu cầu Quý Xuyên đưa ba mươi vạn. Nếu như không đồng ý, anh ta sẽ lấy những tấm hình này để đăng lên trên báo.
Mới đầu Quý Xuyên đồng ý với yêu cầu của anh ta, bởi vì Quý Xuyên không thích bị người khác chỉ chỏ. Chỉ cần anh ta đưa hết phim ảnh cho Quý Xuyên, ba mươi vạn kia sẽ đúng như giao hẹn chuyển vào tài khoản của anh ta. Taoo do leê quíy dđono.
Nhưng mà sau khi Tiếu Huyên rời khỏi, đột nhiên Quý Xuyên lại thay đổi chủ ý.
Đột nhiên anh ta gọi điện thoại lại cho người phóng viên đã uy hiếp anh ta kia.
Lúc này đây, Quý Xuyên còn đồng ý với yêu cầu đưa ba mươi vạn kia, nhưng mà Quý Xuyên lại yêu cầu người phóng viên kia đăng những tấm hình này lên trang đầu của báo! Bởi vì Quý Xuyên hy vọng sau khi Tiếu Huyên nhìn thấy những tấm hình trên đó, sẽ trở nên đau lòng thất vọng, thậm chí là hủy hôn luôn.
Có thể nói, chuyện anh ta và Tiếu Bảo Bối bị tai nạn xe cộ xuất hiện ở trên báo ngày hôm nay, tất cả đều do anh ta lên kế hoạch.
Vì đạt được mục đích của mình, thậm chí anh ta còn nhờ nhiều người chuyển phát tờ báo này tới tay của Tiếu Huyên, đảm bảo là cô ta nhất định sẽ đọc được.
Nhưng mà Quý Xuyên lại không ngờ được, khi Tiếu Huyên nhìn đọc bài báo kia xong, lại bình tĩnh tới như vậy.
Điều này khiến cho Quý Xuyên có sự thất vọng nho nhỏ.
Nhưng mà ba mươi vạn kia, cũng không phải là mất đi một cách vô ích.
Ít nhất thì bây giờ anh ta đã có được mấy tấm hình chụp chung với Tiếu Bảo Bối, mà những tấm hình này, anh ta sẽ lưu lại thật kỹ.
Nhìn tấm hình đăng ở trên báo, đầu ngón tay của Quý Xuyên khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia...
- - Đường phân cách - -
Hoàng hôn, tại biệt thự nhà họ Kiều - -
”Bảo Bối, nhanh ra ăn cơm nào!”
Sau khi Thẩm Niệm Cẩm đã làm xong mấy món ăn, liền đi lên gõ cửa phòng ngủ của Tiếu Bảo Bối.
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, bà liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Nhưng mà rất may là lúc đi vào trong phòng ngủ của Tiếu Bảo Bối thì con mèo nhỏ kia lại ngoan ngoãn đứng ở trong ổ nhỏ của nó, không kêu lên.
Cho nên Thẩm Niệm Cẩm cũng không phát hiện ra trong phòng này có thêm nó. Dđienn damn leie quyýdon.
“...” Lúc này Tiếu Bảo Bối đang nằm ở trên giường, nghe thấy giọng nói của Thẩm Niệm Cẩm, đôi mắt trông mong nhìn phía sau lưng của Thẩm Niệm Cẩm một cái.
Cô đang nhìn cái gì, cô đang trông đợi điều gì, thực ra Thẩm Niệm Cẩm đều biết.
“Kiều nói là hôm nay công ty có liên hoan, kêu hai người chúng ta ăn trước!”
Một câu nói của Thẩm Niệm Cẩm, khiến cho đôi mắt của Tiếu Bảo Bối vừa thoáng sáng lên một chút, chợt lại trở nên ảm đạm không chút ánh sáng nào nữa.
Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Thẩm Niệm Cẩm cũng có chút không đành lòng.
“Được rồi, trước tiên đi xuống lầu ăn cơm cùng với dì. Sau khi ăn xong, dì sẽ gọi thằng nhóc thúi kia về cho con, có được không?” Hai người này thật vất vả mới ở cùng một chỗ, Thẩm Niệm Cẩm không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, bây giờ bọn họ gây gổ với nhau, người khó chịu nhất không phải là tên nhóc thúi kia sao!
Dưới sự khuyên bảo của Thẩm Niệm Cẩm, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng đi theo bà xuống dưới lầu.
Nhưng mà bữa cơm này, Tiếu Bảo Bối cũng không chút hào hứng nào. Ngay cả món măng mùa đông xào bình thường cô vẫn thích tranh với Kiều Trác Phàm, bây giờ cũng không đụng đũa chút nào.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, người buồn bực nhất chính là Thẩm Niệm Cẩm.
Những món ăn mà Tiếu Bảo Bối không ăn, dư lại đổ đi thì lại thấy tiếc, nên Thẩm Niệm Cẩm chỉ có thể ráng ăn hết vào bụng.
Mà khi bữa cơm sắp kết thúc, bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Kiều chợt có tiếng động. Dđienn damn leie quyýdon.
Đó là tiếng động cơ xe...
Một giây này, Tiếu Bảo Bối giống như là nghe thấy chuyện gì đó rất vui vẻ, trực tiếp bỏ chén đũa xuống, chạy ra phía ngoài cửa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiếu Bảo Bối, Thẩm Niệm Cẩm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai đứa này, đúng là ngốc mà!”