Editor: đỗ song nhi (yên yên)
“Tiểu Chủ, chuyện hôm đó anh hỏi em, em suy nghĩ như thế nào?” Hai người một trước một sau bước đến phía sau viện.
Đây là nơi Lăng lão gia thích nhất.
Vào mùa đông, Lăng lão gia rất thích mặc áo bông thật dày đứng ở chỗ này. Vì vậy trong sân trồng thêm nhiều mai vàng. Mùa đông đến hoa mai sẽ nở rộ.
Đặc biệt nhất là khi có tuyết rơi, bầu trời đầy tuyết trắng, bên trong xuất hiện những cây mai, quả thật đẹp không sao tả xiết.
Khi còn bé, Lăng Công Chúa thích nhất đi theo Lăng lão gia đứng ở trong sân nhìn hoa mai. Chỉ là khi đó, cô cũng không hiểu được cái gì mới là đẹp. Cô chỉ biết là có thể cùng người mình thích đứng chung một chỗ thì đã là tốt rồi. Khi đó Lăng lão gia còn để nhà bếp lấy hoa mai đang nở rộ trong sân đi làm bánh hoa mai.
Nghe nói trước kia cô thích ăn nhất chính là bánh hao mai.
Nhưng thật ra không phải cô thích mùi vị của nó, mà là mỗi lần ăn bánh hoa mai, Đàm Duật đều sẽ đến đây.
Thì ra từ lúc còn nhỏ, mục đích của cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi...
“Chuyện gì?” Lăng Công Chúa đứng cạnh một cành mai, lưng trần hiện ra trước mặt Đàm Duật, anh nhìn không chớp mắt.
Lúc gió thổi qua, đôi vai cô nhẹ nhàng run.
Vừa rồi đi ra quá gấp gáp, trên người cô chỉ có bộ dạ phục hở lưng. Hiện tại ra ngoài đứng một lát, thật là lạnh!
Đàm Duật nhìn lưng của cô đến mê mẩn. Nhưng sau đó anh vội vàng cởi áo khoác của mình, tiến lên khoác lên vai cô.
Lăng Công Chúa vốn đang khoanh tay, run lẩy bẩy, đột nhiên được phủ thêm áo nên cảm giác rất ấm áp. Hơn nữa, cô rất quen thuộc với mùi hương trên áo khoác...
Trong giây lát, hai mắt của cô có chút mê ly...
“Không phải lần trước anh đã nói rồi sao? Suy nghĩ một chút về việc chúng ta ở chung một chỗ...” Đàm Duật vừa nói vừa thoải mái khoác tay lên vai cô.
Lăng Công Chúa sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng.
Thấy cô không từ chối, Đàm Duật lại nói: “Tất nhiên em cũng có thể không cần gấp gáp. Không phải mẹ nuôi và bác Lăng đang xem xét đối tượng đối em sao? Lúc em muốn tìm hiểu có thể xem anh là một trong những đối tượng đó, thử tìm hiểu nhau một chút?”
Giọng điệu của anh không giống lúc trước. Thậm chí, từ giọng điệu nhẹ nhàng, cố ý đè thấp của anh, Lăng Công Chúa có thể cảm thấy được anh đang cố ý lấy lòng cô...
Giờ phút này, cô bị Đàm Duật ôm vào trong ngực. Trên người cô còn khoác áo của anh, cánh mũi tràn ngập mùi hương quyến rũ của anh.
Tất cả những điều này làm chóp mũi cô cảm thấy chua xót...
Sau khi hít hít mũi, cô xoay người, khẽ nói: “Em...”
Cô còn chưa nói hết, Diệp Tử Hi đã đưa ngón trỏ đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn những lời Lăng Công Chúa chuẩn bị nói ra.
“Đừng vội trả lời được chứ? Ít nhất cho anh cơ hội tham gia kỳ khảo sát, sau đó mới cho anh đáp án cũng không muộn...”
Đàm Duật đặt tay ở trên môi cô, cái miệng nhỏ nhắn vừa mềm vừa ấm áp.
Đôi môi này không phải Duật Tiểu Gia chưa thưởng thức qua, dĩ nhiên anh biết mùi vị đó cực kỳ tốt.
Anh nhìn cô, yết hầu không tự chủ chuyển động lên xuống. Chỉ là anh biết mình chỉ là một trong vô số người theo đuổi cô nên cũng không dám tùy ý giống như trước kia.
“Em không trả lời, anh liền xem là em đã đồng ý!”
Duật Tiểu Gia nhìn cặp mắt to xinh đẹp của cô, sau đó nói.
Nếu lúc này không nói gì để dời đi sự chú ý của mình, thì anh thật lo lắng mình sẽ không khống chế được bản thân.
“...” Sau khi Duật Tiểu Gia nói xong liền bắt gặp ánh mắt kháng nghị của Lăng Công Chúa.
Bây giờ miệng cô đang bị ngón trỏ của anh ép chặt, cô có thể nói gì?
Nhưng anh Duật lại nói cô không trả lời chính là đồng ý? Tại sao có thể như vậy?
Đây là lần đầu tiên Lăng Công Chúa phát hiện Duật Tiểu Gia lại có một mặt lưu manh như vậy.
“Được rồi, đừng trợn mắt nhìn anh như thế, anh sẽ xấu hổ...”
Duật Tiểu Gia nói xong liền cười.
Tiếng cười hào sảng như thế chứng minh ngay anh cũng không tin mình sẽ xấu hổ...
Mà Lăng Công Chúa lại bị lạc ở trong nụ cười của anh.
Anh Duật, anh nói thật chứ?
Nếu là thật, vậy có nghĩa là em có thể tin anh một lần nữa đúng không?
Lăng Công Chúa không dám trực tiếp hỏi, chỉ ngây ngốc nhìn anh chằm chằm...
—— tuyến phân cách ——
“Tô Mỹ Nhân, bác đã mượn bảo bảo nhà con lâu như vậy rồi, có phải nên trả cô ấy lại cho con hay không?” Bên này, Kiều Trác Phàm lên lầu, rốt cuộc tìm được Tô Tiểu Nữu và Tiếu Bảo Bối trong một góc ở lầu hai của Lăng gia.
Trước mặt bọn họ lúc này là một máy vi tính.
Phía trên đang chiếu một hình ảnh nào đó, Kiều Trác Phàm chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt liền biến dạng.
Thật không hổ là hủ nữ Tô nổi danh gần xa!
Chuyện dạy hư con trẻ như thế đều có thể làm được?
Nếu đổi thành người khác, Kiều Trác Phàm khẳng định đã sớm trở mặt.
Nhưng bất đắc dĩ người nọ là Tô Tiểu Nữu, vợ của Lăng Nhị gia, lại là mẹ của Anna, dù Kiều Trác Phàm có bất mãn đi nữa cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
“Kiều Trác Phàm...”
Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy giọng nói của anh liền lập tức nhìn sang.
Lúc này, khuôn mặt của tiểu nha đầu đã đỏ bừng cả lên, có thể thấy cô cũng không thích hình ảnh ấy.
Có lẽ vừa rồi cô vẫn luôn tìm cơ hội chạy khỏi nơi này. Nếu không tại sao hiện tại cô gặp được anh lại có nét mặt như vậy?
“Bảo bảo...”
Kiều Trác Phàm tiến lên, đầu tiên là cưng chìu vuốt vuốt đầu Tiếu Bảo Bối, tiếp theo nhìn về phía Tô Tiểu Nữu, chờ đợi câu trả lời của bà.
“Không được! Bây giờ chúng ta đang xem đến đoạn đặc sắc, không thể bị con làm gián đoạn như vậy được!” Tô Tiểu Nữu không chút suy nghĩ trả lời.
Đoạn này đặc sắc như vậy, đương nhiên bà muốn tĩnh tâm quan sát kỹ lưỡng. Lúc này dù là Lăng Nhị gia tới quấy rầy thì bà cũng sẽ trở mặt.
Đây có thể xem là một bộ GV xuất sắc. Nếu không nghiêm túc thưởng thức vậy thì đồng nghĩa với việc lãng phí một bộ GV, không tôn trọng đạo diễn, không tôn trọng diễn viên, cũng là không tôn trọng nghệ thuật!
“...” Nghe thấy lời này, khóe miệng Kiều Trác Phàm cứng đờ.
Tô Tiểu Nữu đã truyền thụ cho Tiếu Bảo Bối nhiều kiến thức lệch lạc như vậy, hiện tại anh hận không thể bổ đầu Tiếu Bảo Bối ra, sau đó xóa sạch tất những gì mà Tô Tiểu Nữu đã truyền thụ cho cô.
Làm sao Kiều Trác Phàm có thể để Tiếu Bảo Bối thấy những hình ảnh như vậy... Hơn nữa, anh biết chắc rằng tiếp theo sẽ chiếu đến những việc cực kỳ riêng tư...