Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 347: Chương 347: Tiểu chủ không muốn gặp cậu VS bắt đầu từ lúc nào 2




Editor: Mèo (meoancamam)

Nhìn thấy Nhạc Dương đúng lúc đi ra, cô nhanh chóng nhảy nhót chạy lên che hai mắt Nhạc Dương.

Nhưng trên thực tế, khi Tiếu Bảo Bối nhảy ra thì Nhạc Dương đã thấy rõ mặt cô nàng.

Nhưng Tiếu Bảo Bối cảm thấy vui vẻ về bản thân như vậy, cô cũng không muốn vạch trần cô.

“Người nào thế? Cả người thối hoắc, lăn xa chút!” Vẻ mặt Nhạc Dương khinh thường.

Vẻ mặt Tiếu Bảo Bối vốn đang tươi cười, sau khi nghe nói như vậy nháy mắt liền ủ rũ!

“Nhạc Dương, cậu nói người nào thối hoắc cơ?”

Sau khi buông ra, Tiếu Bảo Bối khần trương cầm tay áo mình ngửi ngửi. Mùi hương vẫn thơm ngào ngạt, không phải mùi nước hoa mà là nước tắm nhà bọn họ. Mùi sữa.

“Rất thơm đấy!” Sau khi xác định mình vẫn là Tiếu Bảo Bối thơm thơ, lúc này Tiếu Bảo Bối mới ngẩng đầu nhìn Nhạc Dương. Nhưng mà sau khi chống lại vẻ mặt tươi cười kia, lúc này Tiếu Bảo Bối mới biết bản thân vừa bị người này đùa giỡn rồi.

“Được đấy, cậu trêu mình!”

“Ai trêu cậu chứ? Cũng đã một bó tuổi như vậy mà vẫn không biết xấu hổ đi chơi trò này hả?” Nhạc Dương liếc cô một cái.

Mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy tâm tính thiện lương trong suốt như thủy tinh của mình dường như bị Nhạc Dương ngược thành cặn bã mất.

“Nhạc Dương cậu cái người trứng thối, mình còn rất trẻ có được hay không?”

“Còn trẻ cái rắm! Cậu nhìn thấy bọn trẻ mười ba mười bốn tuổi còn đi học ngoài kia không? Chúng mới được gọi là trẻ!”

“A, không được! Cậu bắt nạt mình, mình muốn tố cáo với Kiều Trác Phàm...” Khi nói ra lời này, Tiếu Bảo Bối thật sự lấy máy ra, dáng vẻ lập tức muốn cáo trạng.

“Màn diễn mắc ói này, cậu vẫn nên ra ngoài đi.” Nhạc Dương không chút lưu tình phê bình.

“Được rồi, chỉ cần cậu mời mình uống một cốc cà phê, mình liền không tố cáo cậu!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Kiều Trác Phàm: Trái tim của em từ xưa đến này chưa từng chịu tàn phá như vậy!

“Máy cà phê ở bên kia, muốn uống liền tự mình đi làm! Nhưng hiện giờ vẫn là giờ hành chính, cậu chạy đến đây làm cái gì?” Sau khi Nhạc Dương chọt chọt trán Tiếu Bảo Bối liền hỏi.

“Khó có được thời gian mình đến xem tiểu đồng bọn của mình, tiểu đồng bọn cậu còn không vui?”

Tiếu Bảo Bối bán manh còn bán tiếng cười.

Nhưng hôm nay sức chiến đấu của Nhạc Dương tràn đầy, cứng mềm cũng không ăn. “Tỉnh lại đi, chờ cậu lên baidu rõ ràng ba chữ tiểu đồng bọn kia có nghĩa gì thì lại nói với mình!”

“Được rồi, Kiều Trác Phàm muốn mình đưa mấy thứ cho cậu!” Tiếu Bảo Bối rơi vào đường cùng chỉ có thể đưa văn kiện sáng nay Kiều Trác Phàm giao cho cô ra.

Cụ thể bên trong là thứ gì, Tiếu Bảo Bối cũng không xem.

Dù sao mấy cái điều khoản trong đó, cô có xem cũng cũng biết không hiểu được.

“Đây là ý muốn mình nhận case (*) này sao?” Nhạc Dương mà văn kiện ra soát vài lần.

(*) case: có thể hiểu là một vụ án kiện tụng, từ này có trong nguyên tác truyện.

“Ừ! Nhạc Dương nể mặt mình, cậu nhận đi!” Kiều Trác Phàm khó có được sắp xếp cho cô một nhiệm vụ chính thức, Tiếu Bảo Bối cảm thấy bản thân phải mang hết tất cả vốn liếng ra để hoàn thành nhiệm vụ này mới được.

Bởi vậy mới không thẹn với phần tiền lương cô lĩnh mỗi tháng kia.

Được rồi, mấy tháng trước Tiếu Bảo Bối đều ăn Kiều Trác Phàm ở Kiều Trác Phàm. Rốt cuộc tiền lương hàng tháng ở tập đoàn Đế Phàm là bao nhiêu, cô thật sự cũng không chú ý. Nhưng ngày hôm qua khi cô “bỏ nhà trốn đi”, cần dùng đến tiền mặt. Vừa cầm thẻ đút vào máy ATM ở ngân hàng liền bị con số hiện lên dọa hết hồn.

Như vậy, Tiếu Bảo Bối bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự có chút thẹn với phần tiền lương này.

Vì vậy, cô bắt đầu sám hối.

Sau đó, cô vừa đến công ty liền nhiệt tình mười phần.

Kiều Trác Phàm bảo cô đi hướng đông, cô tuyệt đối không dám đi hướng tây.

Nhất là khi nghe thấy Kiều Trác Phàm và A Vĩ đang thảo luận muốn tìm luật sư giải quyết vài chuyện, Tiếu Bảo Bối liền nhanh chóng báo danh nói cô biết một vị luật sư nổi tiếng. Vị luật sư này đương nhiên là bạn bè tốt bụng người Trung Quốc của cô, Nhạc Dương.

Kiều Trác Phàm thấy cô tràn ngập ý chí chiến đấu như vậy cũng không nhẫn tâm chèn ép cô. Một ánh mắt, sau khi anh ra hiệu A Vĩ không cần nói ra việc tập đoàn Đế Phàm có đội luật sư chuyên nghiệp với Tiếu Bảo Bối, anh mới phân phố cô đi làm việc này.

Sau đó Tiếu Bảo Bối liền ôm đống văn kiện này hứng khởi qua đây rồi.

“Tiếu Bảo Bối, cậu có biết phí luật sư của mình là bao nhiêu không?”

“Cậu có biết mặt mũi của mình giá trị bao nhiêu không?”

Cũng giống như hồi bé, rốt cuộc Nhạc Dương vẫn thích đả kích Tiếu Bảo Bối lên mặt.

“Một chút cũng không đáng giá! Cho nên cậu báo cho Kiều Trác Phàm một câu, chi phí của mình chính là rất cao!”

Nhạc Dương không quan tâm Tiếu Bảo Bối lộ ra ánh mắt ai oán nhìn mình, trực tiếp đặt văn kiện sang một bên.

“Kiều Trác Phàm, Nhạc Dương bắt nạt em không nói, còn có công phu sư tử ngoạm!” Thừa dịp Nhạc Dương không để ý, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng tố cáo với Kiều Trác Phàm lần nữa.

“Bao nhiêu tiền cứ để cô ấy tùy ý nói, chỉ cần làm xong chuyện là được!” Đây là tin nhắn hồi âm của Kiều Trác Phàm.

“Kiều thiếu nhà cậu nói như thế nào?” Lúc này Nhạc Dương vốn vẫn đang vùi đầu vào bàn làm việc trước mặt, nhìn mấy giấy tờ đặt bên trên kia.

Tiếu Bảo Bối cũng không biết cái người này sao mà biết mình và Kiều Trác Phàm dùng tin nhắn liên lạc với nhau, thế nhưng vẫn biết tin nhắn này là Kiều Trác Phàm gửi tới.

“Giá tùy cậu nói!”

“Qủa thật là cường hào(*) tùy hứng!” Nhạc Dương đến ngẩng đầu cũng không, nói lại một câu như vậy.

(*) cường hào trong “cường hào ác bá”, nếu bạn nào hay đọc truyện cổ đại hẳn cũng rõ từ này rồi nhỉ.

Có thể nói, thực ra cô đã sớm biết Kiều Trác Phàm người ta đối với Tiếu Bảo Bối đều thực hiện chính sách nuôi thả.

Trên cơ bản chì cần Tiếu Bảo Bối nói cái gì, anh đều vô điều kiện đồng ý rồi.

Lập tức, Nhạc Dương bắt đầu cân nhắc.

Nhìn chiếc thẻ không giới hạn Tiếu Bảo Bối cầm ra, giá trị con người của Kiều Trác Phàm hẳn là không thấp.

Nếu lần này ra kiện, cô mà muốn cái giá trên trời thì Kiều Trác Phàm kia vẫn có thể đưa tiền ra được.

Bởi vậy, “bạch phú mỹ” (*) của cô cũng chỉ còn lại chữ “mỹ” thôi!

(*) bạch phú mỹ: là ngôn ngữ mạng, xuất hiện cùng lúc với từ “cao phú soái”, ý chỉ người phụ nữa có nước da trắng nõn, mạnh mẽ có thực lực, kinh tế, vóc dáng và vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất tốt, là một lời ca ngợi.

Nhưng mà một khi có tiền, cô cách chữ “mỹ” còn xa sao?

Lúc đó đến nước H, tùy tiện phẫu thuật hút mỡ kéo da, đương nhiên liền thành một mỹ nữ rồi!

Chỉ cần nghĩ đến lúc đó những ánh mắt khác nhau của người khác rơi trên người Nhạc Dương cô, Nhạc Dương liền cười đến run cả người.

Nếu không phải Tiếu Bảo Bối gây sự bên người thì Nhạc Dương thật sự định cứ chìm đắm trong thế giới mộng mơ đẹp đẽ bản thân tự tạo ra kia!

“Nhạc Dương Nhạc Dương... Cậu cười phóng túng như vậy, hẳn không có chuyện gì đi?” Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh ồn ào.

“Đi đi đi, mau lấy móng vuốt thối của cậu ra!” Nhạc Dương tức giận trừng mắt nhìn cái người Tiếu Bảo Bối vừa phá mộng đẹp của mình thành mảnh nhỏ kia.

“Không có việc gì, Tiếu Bảo Bối cậu vừa ở chỗ nào tới, chạy về chỗ đó đi!” Bởi vì vừa rồi không vui với Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương bắt đầu đuổi người.

“Nhạc Dương, cậu tuyệt đối là cái người qua cầu rút ván! Cậu xem mình cố gắng bao nhiêu kéo case này cho cậu, sao cậu có thể 100 tệ cũng không cho mình?” Đương nhiên, Tiếu Bảo Bối muốn cũng không phải là 100 tệ, cô muốn cũng chỉ là bạn tốt người Trung Quốc này của mình có thể cùng cô ăn một bữa cơm kiểu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.