Editor: Táo đỏ phố núi
Đánh giá Tiếu Bảo Bối một lần từ trên
xuống dưới, Phạm Manh Manh cảm thấy người phụ nữ này so với mình không
có điểm gì xuất sắc hơn cả.
“Kiều, em cũng đã tới thời gian đổi
thuốc rồi. Vậy em sẽ không làm phiền mọi người nữa, em trở về phòng bệnh trước đây! Để lần sau em sẽ tới thăm anh!” Mặc dù trong lòng Phạm Manh
Manh tức giận, nhưng mà cô ta không ngốc.
Lúc này Kiều Trác Phàm
đã hạ lệnh đuổi khách, nếu như cô ta vẫn sống chết muốn ở lại đây, nhất
định sẽ khiến cho Kiều Trác Phàm phản cảm.
Phạm Manh Manh cảm
thấy nhất định mình sẽ trở thành người phụ nữ của Kiều Trác Phàm, không
thể vào lúc mấu chốt như vậy mà xảy ra sai sót, càng không thể trêu chọc khiến cho Kiều Trác Phàm chán ghét được.
Cho nên sau khi cân nhắc nhiều lần, Phạm Manh Manh quyết định tạm thời rời khỏi phòng bệnh này trước.
Còn người phụ nữ này, Phạm Manh Manh cảm thấy vẫn nên tìm cơ hội nào đó dạy dỗ cho cô ta một bài học, để cho cô ta biết được vị trí của bản thân
mình, cũng như để cho cô ta biết được mình có giá trị bao nhiêu.
Đương nhiên, nếu như duyên phận của cô ta và Kiều Trác Phàm chỉ là chơi bời qua đường, thì cô cũng không để ý.
Nhưng mà nếu như cô ta ôm chủ ý gả cho Kiều Trác Phàm, vậy thì đừng trách Phạm Manh Manh cô không khách khí!
Lúc Phạm Manh Manh rời khỏi phòng bệnh này, ánh mắt như có như không xẹt qua người của Tiếu Bảo Bối.
Trực giác của phụ nữ khiến cho Tiếu Bảo Bối nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào Phạm Manh Manh.
Trong nháy mắt hai người phụ nữ đối mặt với nhau, địch ý vừa nhìn là biết ngay.
Mà Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy, ánh mắt của người phụ nữ này chính là hạ chiến thư với cô! di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Trước kia, trong ti vi cô cũng đã từng được nhìn thấy những âm mưu độc ác của tiểu tam, cảm thấy rất xa xôi đối với mình. Tiếu Bảo Bối tuyệt đối
không ngờ được, bây giờ chuyện này lại phát sinh ở trên người của mình!
Cô cảm thấy loại chuyện như vậy rất lạ lẫm và mới mẻ, cô cần phải nói với
Nhạc Dương một chút mới được. Nhân tiện nhờ chuyên gia tiểu thuyết Nhạc
Dương tìm đối sách giúp.
Mà lúc Phạm Manh Manh đang nhìn Tiếu Bảo Bối, thì Kiều Trác Phàm lại ngước lên chăm chú nhìn cô ta, nên cô ta
vội vàng thu hồi ánh mắt của mình lại rồi đi ra.
Cho tới khi cánh cửa kia đóng lại, Tiếu Bảo Bối cảm giác như mình đã bị ép khô, bỏ máy
tính bảng qua một bên, nằm thẳng cẳng xuống giường bệnh của Kiều Trác
Phàm. Mà Kiều Trác Phàm thì vẫn ngồi ở bên cạnh, hứng thú nhìn bộ dạng
này của cô.
Cảnh tượng này, đoán chừng có người nào đi tới sẽ
nhầm tưởng rằng người ngã bệnh không phải là Kiều Trác Phàm, mà chính là Tiếu Bảo Bối...
Kiều Trác Phàm nhìn bộ dạng này của Tiếu Bảo Bối, càng nhìn càng không nhịn được.
“Cục cưng, làm sao vậy?” Lúc nói lời này, anh đã ghé sát lại bên cạnh của
Tiếu Bảo Bối. Hơn nữa vào lúc cô chưa kịp ngồi dậy, đã trực tiếp đè lên
trên người của cô.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng làm rộn. Em đang bực mình đây!”
Tiếu Bảo Bối đẩy người đàn ông một cái, định ngồi dây. Bây giờ cô chỉ muốn kể với Nhạc Dương để cô ấy bày mưu tính kế cho mình.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại không nghe, lại còn đem sức nặng của cơ thể đè
hết lên người của cô. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Đương nhiên, đè như vậy
vẫn còn chưa đủ.
Kiều Trác Phàm càng hy vọng có thể đạt được
nhiều hơn nữa. Suy nghĩ này khiến cho anh đột nhiên muốn cắn một cái lên tai của Tiếu Bảo Bối.
Đó là chỗ mà chưa người nào đụng chạm tới của Tiếu Bảo Bối.
Bị Kiều Trác Phàm cắn một cái như vậy, mặt của cô chợt đỏ ửng lên.
“Kiều Trác Phàm, anh thật đáng ghét. Nhanh lên một chút, em còn có việc phải
làm nữa!” Bởi vì mặt của cô đỏ ửng lên nên giọng nói của cô cũng trở nên nhỏ nhẹ, ngọt ngào hơn.
Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm vốn đang có ý đồ biến thái đối với cô lại càng không thể kìm nén được.
“Cục cưng, anh cũng có chút việc muốn làm! Chờ anh làm xong rồi, em lại làm việc của em có được không?”
Máu toàn thân đã dồn tới chỗ nào đó rồi, Kiều Trác Phàm đâu còn suy nghĩ được nhiều như vậy nữa.
“Kiều Trác Phàm, anh là cái đồ xấu xa. Đây là phòng bệnh đấy, tại sao anh có
thể như vậy được chứ?” dfien ddn lie qiu doon Tiếu Bảo Bối cảm thấy cơ
thể của mình chợt lạnh, vừa cúi đầu nhìn một cái thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng mà da mặt của Kiều Trác Phàm
rất dày, giống như căn bản không nhìn thấy gì. Chỉ có tay của anh, lúc
này đang làm chuyện cực kỳ tà ác.
“Cục cưng, không sao đâu! Thân thể của anh cường tráng vô cùng, không cần lo lắng cho anh, cứ tận tình chà đạp anh đi!”
Bây giờ mỗi đêm anh đều rất muốn!
Nếu như không phải vì suy nghĩ đến cảm giác của Tiếu Bảo Bối, anh sẽ không để bản thân mình phải uất ức như thế.
Nhưng mà hôm nay, anh thực sự không thể nào suy nghĩ nhiều như vậy được.
Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy, ngày hôm nay nếu như mình không được khai trai thì thực sự có thể nghẹn chết.
Lúc này cô vừa sợ hãi vừa lo lắng, nằm trên giường bệnh của Kiều Trác Phàm
giãy giụa: “Ai muốn chà đạp anh chứ, ai lo lắng cho anh chứ? Chuyện này
nếu như bị người khác thấy được, chúng ta không thể làm người được nữa!”
“Không làm người được nữa thì chúng ta sẽ làm một đôi uyên ương số khổ...” Kiều Trác Phàm gặm cắn cái miệng nhỏ của cô.
Giọng nói nỉ non của anh gần trong gang tấc. dfien ddn lie qiu doon
Giọng nói kia, không hề mang theo một chút khinh bạc nào, quả thực là khiến cho người ta khó có thể kháng cự.
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối dần dần không còn giãy giụa nữa.
Hơn nửa giờ sau, Kiều Trác Phàm cảm thấy thoải mái sảng khoái. Còn môi của Tiếu Bảo Bối thì sung lên như hai cái xúc xích.
Đợi tới lúc bọn Thẩm Niệm Cẩm quay trở lại phòng bệnh này, thì Kiều Trác
Phàm đã kêu người thay chăn nệm trong phòng bệnh xong rồi. Cảm giác xa
hoa lãng phí trước kia cuối cùng cũng biến mất. Nhưng mà lúc bọn họ nhìn chằm chằm vào môi của Tiếu Bảo Bối, thì lúc nào cũng cười mờ ám...
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối vô số lần nhìn Kiều Trác Phàm bằng ánh mắt ai oán: Đều là chuyện tốt mà anh đã làm đấy!
Người kia, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy oán giận của Tiếu Bảo Bối, lúc nào
cũng vui cười hớn hở xoa xoa đầu của cô, giống như là có chuyện gì vui
vẻ lắm vậy. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
- - Đường phân cách - -
”Nhạc Dương, Nhạc Dương mình có chuyện gấp muốn nói cho cậu?” Lúc Tiếu Bảo
Bối gọi điện thoại cho Nhạc Dương, cô cứ có cảm giác bên chỗ của cô ấy
hình như đang có người nào đó. Ngoại trừ giọng nói của cô ấy lúc nói
chuyện với Tiếu Bảo Bối cô ra, thì hình như còn có những tiếng động nhỏ
vụn khác.
“Cậu nói đi!” Ngoài miệng mặc dù Nhạc Dương đang nói
chuyện với cô, nhưng mà Tiếu Bảo Bối có thể phát hiện được tâm tư của
người phụ nữ này hình như không tập trung ở chỗ Tiếu Bảo Bối cô.
Ý thức được điều này, Tiếu Bảo Bối vội vàng hỏi: “Nhạc Dương, cậu đang ở đâu thế?”
Nếu như vẫn đang tăng ca, thì cô sẽ không quấy rầy Nhạc Dương nữa. Nhưng
nếu như lúc này Nhạc Dương đang ở nhà, vậy thì ai đang ở cùng với Nhạc
Dương đây?
Nên biết, cái ổ nhỏ kia của Nhạc Dương, ngay cả cha mẹ của cô ấy thì cô ấy cũng không để cho bọn họ vào. Ngoại trừ thỉnh
thoảng đưa người bạn thân là Tiếu Bảo Bối tới tâm sự một chút.
“Mình đang ở nhà!” Câu trả lời của Nhạc Dương khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy ngoài ý muốn một chút.
Lúc này Tiếu Bảo Bối vốn định hỏi cái gì nữa. Nhưng mà vừa lúc đó hình như
Nhạc Dương cũng đã nhận ra cái gì đó, lập tức lại nói: “Rốt cục thì cậu
muốn nói gì? Nói nhanh một chút xem nào! Mình đang định đi ra ngoài!”
Thực ra lúc này cô đang định sau khi giao lưu với Diệp Tử Hi xong sẽ đi
ăn cơm. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Nhạc Dương, Nhạc
Dương, mình phát hiện ra tình địch!” Nghe thấy Nhạc Dương nói lời này,
Tiếu Bảo Bối vội vàng nói ra ý định của mình.
Nếu như để cho một mình cô xử lý chuyện như vậy của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối phát hiện ra bản thân mình không ứng phó được.
Mà Nhạc Dương nghe thấy lời này của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên sững sờ: “Cái gì mà tình địch?”