Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 456: Chương 456: Tựa sát vào nhau VS Triền miên đi qua ly biệt




Gió thật lớn, áo khoác trên người Kiều Trác Phàm bị gió thổi bay về sau.

Gió làm tóc Tiếu Bảo Bối rối loạn, gió lùa vào bộ đồ ngủ mỏng manh của cô làm cơ thể vốn gầy gò của Tiếu Bảo Bối trong nháy mắt nhìn có vẻ mập lên không ít.

Gió của thành phố này khiến người ta lạnh thấu xương.

Đặc biệt là vào đêm khuya như vậy, gió thổi khiến Tiếu Bảo Bối không thể mở mắt ra được, chỉ có thể híp mắt quan sát Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên ngoài ban công.

Ánh trăng chiếu vào người Kiều Trác Phàm, xung quanh anh hiện lên một vòng sáng nhàn nhạt. Nhất là khuôn mặt anh ở dưới ánh trăng khiến người ta có cảm giác thật lung linh, huyền ảo. Tiếu Bảo Bối nghi ngờ không biết có phải mình đang ở trong giấc mộng hay không?

Khiến Tiếu Bảo Bối để ý hơn hết chính là nét mặt của Kiều Trác Phàm lúc này.

Không biết có phải do ánh trăng không, bóng lưng Kiều Trác Phàm thật xa cách, Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ thấy anh cao ngạo, lạnh lùng như vậy.

Đặc biệt là đôi môi của anh, lúc này đang mím lại, tỏ vẻ tàn nhẫn.

Bình thường Kiều Trác Phàm ở trước mặt cô luôn dịu dàng, không hề lạnh lùng, xa cách. Nhưng có lẽ dáng vẻ bây giờ mới thật sự là Kiều Trác Phàm.

Anh là con cưng của trời, rồng trong biển người. Anh luôn khiến người khác phải kính sợ, phải ngước nhìn.

Giống như lúc đầu cô gặp anh, ở chung với anh dưới một mái nhà, cô luôn không tự chủ được mà sợ anh...

Nhưng không biết từ khi nào cô đã không còn sợ Kiều Trác Phàm nữa? Thậm chí, cô còn có gan tác oai tác oái trước mặt anh?

Có lẽ bắt đầu từ lúc Kiều Trác Phàm năm lần bảy lượt lộ ra nụ cười cưng chìu, cũng có lẽ là từ khi anh dung túng, mặc cho cô làm nũng, giở trò xấu?

Rốt cuộc là bởi vì sao, Tiếu Bảo Bối cũng không nhớ rõ nữa.

Cô chỉ biết duy nhất một điều, dù cô ở trước mặt người đàn ông này bướng bỉnh, ngang ngược đến cỡ nào thì anh vẫn sẽ cưng chiều, nhường nhịn cô...

Nếu anh không cho cô tư cách này thì Tiếu Bảo Bối chắc chắn bây giờ cô không dám ở trước mặt anh thô lỗ như vậy.

Kiều Trác Phàm gọi đi gọi lại nhưng hình như người kia vẫn không nhận điện thoại.

Đôi mắt anh càng ngày càng toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ hơn.

Vẻ mặt này của anh cũng làm cho Tiếu Bảo Bối ý thức được anh và người gọi điện vừa rồi không có bất kỳ quan hệ gì.

Có thể bọn họ có quen biết nhau. Cũng có khả năng người phụ nữ kia tự mình cho rằng quan hệ giữa bọn họ đặc biệt đến mức có thể gọi điện vào giữa đêm như thế này.

Chỉ tiếc là trong mắt Kiều Trác Phàm, cô ta không là gì cả?

Hiện tại anh gọi điện thoại nhiều lần như vậy chắc là để tìm ra người đó như đã hứa với cô. Nếu không, đã hơn nửa đêm, tại sao Kiều Trác Phàm lại đứng chịu rét như thế này chứ?

Thấy vậy, Tiếu Bảo Bối đột nhiên tiến lên phía trước.

Không rón rén như ăn trộm nữa mà Tiếu Bảo Bối ngang nhiên bước tới. Vì Kiều Trác Phàm bận rộn gọi điện thoại nên chưa nhận thấy cô bước lại gần.

Sau khi đến gần, Tiếu Bảo Bối ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay mình đặt trên hông Kiều Trác Phàm...

Động tác này mặc dù đơn giản nhưng lại khiến cơ thể Kiều Trác Phàm đang gọi điện thoạilập tức cứng đờ.

Khi còn bé, Kiều Trác Phàm bị bệnh suyễn nên anh phải nằm trên giường bệnh quanh năm. Sau một thời gian, vì để anh rèn luyện sức khỏe nên người nhà đưa anh đến căn cứ của Đàm thiếu huấn luyện mấy năm. Nhờ đó mà sức khỏe của anh được cải thiện không ít, thân thủ cũng lợi hại hơn.

Nhưng sau khi huấn luyện, anh gặp phải một số chuyện khiến anh luôn có tâm lý đề phòng.

Giống như hiện tại, Tiếu Bảo Bối đột nhiên đến gần, nếu không phải Kiều Trác Phàm ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì thiếu chút nữa anh đã ném cô qua vai rồi.

“Bảo bảo?”

Ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát, Kiều Trác Phàm vừa cúi đầu liền phát hiện tay cô đang đặt trên thắt lưng của anh.

Mặc dù bàn tay của phụ nữa tương đối giống nhau nhưng Kiều Trác Phàm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối nhà anh.

Ngón tay Tiếu Bảo Bối rất nhỏ và ngắn, mỗi lần đặt chung một chỗ với anh đều giống như cha nắm tay con gái. Vì thế, Tiếu Bảo Bối đã từng thử rút ngón tay của mình với hy vọng nó có thể dài ra thêm một chút.

Nhìn đôi tay nhỏ bé, Kiều Trác Phàm lập tức phủ bàn tay anh lên.

“Sao lại thức giấc rồi?”

Cô đột nhiên xuất hiện khiến anh có chút chột dạ nhưng không phải vì anh làm chuyện gì có lỗi với Tiếu Bảo Bối mà anh lo lắng nha đầu này phát hiện hơn nửa đêm rồi, anh còn gọi điện thoại thì sẽ cáu kỉnh.

Khi Kiều Trác Phàm vừa chạm vào tay cô, lông mày liền nhíu lại.

Sao lại lạnh như vậy?

Nhiệt độ này không giống mới đi ra từ phòng ngủ chút nào?

“Em đứng đây bao lâu rồi? Sao lại để mình lạnh như vậy? Nếu bị cảm thì làm thế nào?”

Thấy tay cô lạnh như thế, Kiều Trác Phàm có chút tức giận.

Anh tức giận vì cô không biết lo lắng cho sức khỏe của mình. Tức giận thì tức giận nhưng anh vẫn lo lắng cho cô hơn.

Vuốt ve bàn tay Tiếu Bảo Bối, anh tùy ý đặt điện thoại trên ban công, quay người lại liền ôm cô vào lòng, hy vọng nhiệt độ của anh có thể khiến cô cảm thấy ấm hơn một chút.

“Em xem, đã lạnh đến mức nào rồi hả?” Ôm Tiếu Bảo Bối vào lòng, Kiều Trác Phàm rất buồn bực. Thân thể cô chẳng khác gì que kem, ngay cả anh ôm cô cũng cảm thấy có chút lạnh rồi huống chi là cô.

Kiều Trác Phàm buồn bực nên giọng nói có chút không nhẹ nhàng.

Sau khi mắng cô, anh quay cúi xuống nhìn mới phát hiện, lúc này mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, hốc mắt ửng đỏ càng làm người ta đau lòng hơn.

Nhìn bộ dáng cô như vậy giống như chú cún con bị người ta bỏ rơi, cực kỳ đáng thương.

Trong nháy mắt Kiều Trác Phàm liền mềm lòng.

“Bảo bảo, thật xin lỗi! Anh chỉ là lo lắng cho cơ thể của em cho nên giọng nói mới không tốt... Anh...” Anh xin lỗi!

Kiều Trác Phàm cho rằng bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô là do bị anh mắng. Vốn dĩ anh định nói xong liền dẫn cô quay trở lại phòng.

Nhưng anh còn chưa nói hết, Tiếu Bảo Bối vừa nãy còn để anh tùy ý ôm lại đột nhiên giống hệt con lười, nhào vào ngực anh, đôi tay lạnh lẽo bám chặt hông anh.

“Kiều Trác Phàm, em xin lỗi...” Giọng nói của cô nghẹn ngào như đang khóc.

“Hả? Bảo bảo, vừa rồi anh có chút nóng nảy, không phải anh tức giận với em.” Nghe Tiếu Bảo Bối khóc, trong lòng Kiều Trác Phàm nóng như lửa đốt.

“Không phải, em không giận anh, em chỉ tự cảm thấy mình không tốt...” Vì để thực hiện lời hứa với cô mà đã hơn nửa đêm anh còn đứng gọi điện thoại. Vậy mà cô lại nghi ngờ anh, vì muốn biết anh gọi cho ai, núp ở phía sau nghe lén.

Nghe cô vừa thút thít vừa nói đến đây, Kiều Trác Phàm cuối cùng cũng hiểu, thì ra cô nhóc này núp ở phía sau nghe lén anh gọi điện?

Hèn gì cơ thể cô lại lạnh như vậy!

Kiều Trác Phàm nghe cô nói vậy nhưng không hề tức giận. Ngược lại, anh cảm thấy bất đắc dĩ, còn có chút mừng rỡ.

Ít nhất, bây giờ anh có thể xác định, Kiều Trác Phàm anh có một chỗ đứng ở trong lòng Tiếu Bảo Bối...

Hôm nay, mặc dù gió đêm lạnh lẽo, nhưng hai người ôm nhau, trong lòng đều cảm thấy ấm áp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.