Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Bị gọi tên, Tiếu Bảo Bối theo bản năng liền dừng bước.
Quay người lại, Mã Viện Viện đã đứng ở trước mặt cô hỏi thăm: “Thật sự là cô, Tiếu Bảo Bối?”
Mã Viện Viện mang một đôi giày cao gót màu xám tro, chậm rãi bước về phía cô.
Nhìn thấy tư thế của cô ta, vẻ mặt giống như hoàng đế sau nhiều năm quay về, nhìn thấy dân chúng ở quê hương vẫn còn nghèo như vậy.
“...” Đối với nét mặt có chút khoa trương kia, Tiếu Bảo Bối cũng không có mở miệng, không cho Mã Viện Viện câu trả lời.
Hiển nhiên, điều này có chút ngoài dự liệu của Mã Viện Viện.
“Thế nào? Chẳng lẽ thật sự không nhận ra tôi sao?” Mã Viện Viện vội vàng đùa bỡn mái tóc diêm dúa lòe loẹt của mình, bày ra đôi môi vì tô màu đỏ máu mà có chút quỷ dị hướng về phía Tiếu Bảo Bối nói: “Tôi là Mã Viện Viện, con gái chủ tịch tập đoàn Mã thị. Tiếu Bảo Bối, trước kia chúng ta thường chơi chung với nhau, chẳng lẽ cô thật sự đã quên tôi rồi sao?” Mã Viện Viện vẫn tự giới thiệu mình.
Chỉ là lời nói cùng với vẻ mặt kia giống như đang cùng Tiếu Bảo Bối nói: nếu cô không biết tiểu thư của tập đoàn Mã thị thì thật là đáng thương.
Nhưng tất cả những hành động khoa trương nãy giờ của cô ta chỉ làm cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự bởi vì mấy năm không gặp mà làm Tiếu Bảo Bối cô nhìn thấy Mã Viện Viện không chào hỏi vậy thì thật sự là Tiếu Bảo Bối không đúng.
Nhưng thành phố A này nói lớn cũng không lớn. Hơn nữa, bọn họ cũng ở cùng một khu vực.
Có vài lần bọn họ trực tiếp chạm mặt nhau ở trên đường. Nhưng những lúc đó, Mã Viện Viện cũng không có cúi đỉnh đầu cao quý của cô ta xuống để mở mắt liếc nhìn Tiếu Bảo Bối. Giống như lần trước, Tiếu Bảo Bối gặp Diệp Tử Hi đưa Mã Viện Viện tới một cửa hàng gì đó. Lúc ấy, Mã Viện Viện rõ ràng cũng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối nhưng cô ta trực tiếp quay đầu rời đi. Còn bây giờ lại chủ động hỏi thăm, quả thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dĩ nhiên, Tiếu Bảo Bối cũng không trông cậy vào Mã Viện Viện này đột nhiên có thể không ghét bần yêu phú, không xem người không có tiền thành con đĩa mà đối xử tử tế. Nếu trong lời nói của cô ta thật sự có một chút tình cảm cao thượng thì bây giờ ánh mắt nhìn Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không khinh thường như thế.
“Mã Viện Viện, cô có chuyện gì sao?” Không có chuyện gì thì tốt nhất không nên cản đường cô. Mặc dù tính khí Tiếu Bảo Bối tốt nhưng cũng không có nghĩa cô có thể kiềm chế cảm xúc đối với tình địch của bạn thân Nhạc Dương.
“Nếu không có chuyện gì, tốt nhất cô đi đường dương quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi.”
Nghĩ tới mới vừa rồi tay cô ta còn khoác lên trên đầu vai mình, Tiếu Bảo Bối nhăn mày, đưa tay vỗ vỗ vai, dáng vẻ giống như là chỉ sợ nhiễm phải loại vi khuẩn đáng sợ nào đó.
“Ơ, tôi tốt bụng chào hỏi cô, cô đây là thái độ gì?” Có lẽ Mã Viện Viện cũng không nghĩ tới, vốn bối cảnh gia đình Tiếu Bảo Bối không bằng cô ta, đầu óc cũng không bằng cô ta, cô ta cùng cô chào hỏi mà lại không được để ý, lại dám càn rỡ như thế?
Trong lúc nhất thời, Mã Viện Viện cũng không muốn duy trì vẻ ngoài giả tạo nữa. Giờ khắc này, cô ta lại tỏ ra bộ dạng cao quý lạnh lùng vốn có.
Ánh mắt không vui nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối, giống như Mã Viện Viện chủ động chào hỏi Tiếu Bảo Bối cô thì đó là trời xanh ban ơn vậy.
“Thật là ngại, lòng tốt của cô tôi không hiểu nổi.”
Mã Viện Viện có tiền, Mã Viện Viện xinh đẹp, Mã Viện Viện có năng lực..
Được rồi, những thứ này Tiếu Bảo Bối đều thừa nhận. Nhưng vấn đề là, Mã Viện Viện cùng cô có quan hệ gì?
Tiếu Bảo Bối cũng không cần Mã Viện Viện nuôi cô, cũng không phải là muốn gạt cô ta, càng không cần mượn năng lực của cô ta, vậy tại sao lại muốn Tiếu Bảo Bối cô ở trước mặt Mã Viện Viện kém một bậc?
Nếu không cần, vì sao Tiếu Bảo Bối phải chịu đựng cô ta?
Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy chắc là Mã Viện Viện mắc phải bệnh công chúa rồi.
Mã Viện Viện cho rằng cha mẹ cưng chiều, nhường nhịn cô ta thì người của toàn thế giới này đều sẽ cưng chiều, nhường nhịn cô ta sao?
Hình như Mã Viện Viện không hiểu, trên thế giới này trừ cha mẹ ruột của cô ta ra thì những người khác khi nhẫn nhịn cô ta đều có mục đích cả.
“Tiếu Bảo Bối, tôi nghe nói sau khi cô xảy ra tai nạn xe thì đầu óc trở nên không được tốt lắm, trước kia tôi còn chưa tin đấy.” Mã Viện Viện lên tiếng lần nữa, trong giọng nói không thiếu sự giễu cợt.
Tiếu Bảo Bối tự nhiên cũng hiểu ý của Mã Viện Viện là đầu óc Tiếu Bảo Bối cô bây giờ thật sự không tốt. Cho nên, ngay cả Mã Viện Viện đều không để vào mắt.
Nhưng Tiếu Bảo Bối hận nhất chính là người khác tự dưng nhắc tới tai nạn xe năm đó của cô. Bởi vì sẽ làm cho cô nghĩ đến người mẹ đã rời đi, sẽ nhớ tới những chuyện giữa cô và Quý Xuyên.
Vào lúc Mã Viện Viện đang mừng thầm, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nói: “Thật sao? Dù sao tôi là vì bị nạn xe cộ, nhưng những người khác thì giống như trời sanh đã là như vậy rồi!”
Về phần “Những người khác” trong miệng cô chính là chỉ người hiện tại đang đứng ở trước mặt cô - Mã Viện Viện.
“Cô...” Tiếu Bảo Bối nhanh mồm nhanh miệng, khiến Mã Viện Viện lần đầu tiên cảm thấy ứng phó không được. Mặc kệ cô ta bới móc thế nào, hình như Tiếu Bảo Bối cũng có thể bác bỏ thành công. Điều này làm cho Mã Viện Viện có chút buồn bực, vì sao ban đầu khi cô ta cùng Tiếu Bảo Bối còn qua lại không có phát hiện điểm này?
Chẳng lẽ, những đức tính trước kia của Tiếu Bảo Bối đều là làm bộ? Nếu là vậy thì lòng dạ Tiếu Bảo Bối này sợ là...
Nhưng đoán chừng Mã Viện Viện không biết, Tiếu Bảo Bối đối với cô ta nhẫn nhịn, không phải sợ cô ta mà là cô cảm thấy Mã Viện Viện cùng cô thật ra là hai đường thẳng song song, nếu sẽ không giao tiếp, vậy cô cần gì phải để ý tới?
Mà bây giờ, Mã Viện Viện thay đổi quỹ đạo, chạy ra khỏi đường song song ban đầu, chen vào giữa Diệp Tử Hi và Nhạc Dương, hơn nữa vô cùng có khả năng khiến Nhạc Dương đau lòng, tuyệt vọng. Bởi vậy, Tiếu Bảo Bối làm sao còn có thể cảm thấy việc này không liên quan đến mình mà chéo chân ngồi xem được?
“Thôi, hôm nay coi như tôi xui xẻo, vốn nghĩ sẽ đến tập đoàn Đế Phàm tìm người bàn chuyện làm ăn, không ngờ lại gặp cô...” Mã Viện Viện mặc dù giận dỗi, nhưng cô còn nhớ mình là một người nổi tiếng, hơn nữa hiện tại đã là vị hôn thê của Diệp Tử Hi - bảo bối tập đoàn Diệp thị.
Lúc này nếu như bị bắt gặp cô ta ở trên đường cái cùng một người phụ nữ tầm thường là Tiếu Bảo Bối cãi nhau như vậy, đến lúc đó sợ là sẽ có chút ảnh hưởng đối với hai nhà.
Cho nên dù tức giận, trước mắt cô ta cũng chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này. Trầm ngâm chốc lát, cô ta còn nói: “Nếu đã gặp cô, tôi cũng có điều muốn nói. Sắp tới, tôi cùng Diệp Tử Hi sẽ thành hôn, tốt nhất cô hãy khuyên người bạn kia của cô thức thời một chút, không cần quấn lấy Diệp Tử Hi nữa. Nếu không, người Mã gia chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu!”
Đây cũng chính là việc hôm nay Mã Viện Viện muốn nói với Tiếu Bảo Bối.
Lần trước lúc Diệp Tử Hi đưa cô đến thẩm mỹ viện, Mã Viện Viện liền thấy Tiếu Bảo Bối cùng Diệp Tử Hi ở bên ngoài, giữa hai người không biết vì sao lại cãi vả, nhưng dường như cả hai đều có chút kích động.
Mã Viện Viện mặc dù biết Diệp Tử Hi quen biết Tiếu Bảo Bối, nhưng nguyên nhân khiến anh ta cãi vả làm cô ta vẫn vô cùng tò mò. Cho nên, cô ta đã thuê thám tử tư điều tra.
Không ngờ một lượng lớn hình ảnh được đưa đến trước mặt cô ta.
Những tấm hình đó, có một hơn phân nửa đều là Diệp Tử Hi ôm một con bé béo ú, vừa xuất hiện liền lén lút vào quán ăn, hoặc là vào một ngôi nhà nhỏ. Mà trong hình, Diệp Tử Hi cùng cô gái kia rất thân mật, làm Mã Viện Viện muốn coi thường cũng không được.
Hiệp Tử Hi sẽ đính hôn cùng cô ta, nhưng bây giờ vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt cùng một con bé béo ú như vậy. Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Mã Viện Viện cô cùng Mã gia nên để ở đâu?
Cô ta và cha đã nói qua, cả thành phố A này, người xứng đôi với cô ta nhất chính là Diệp Tử Hi. Mà Mã Viện Viện cũng cảm thấy người đàn ông này không tệ lắm, lại hiểu tình thú giữa nam nữ. Làm vợ chồng với người đàn ông như vậy cũng ước mơ tha thiết của cô ta. Cho nên, Mã Viện Viện không có cùng Diệp Tử Hi tách ra mà là tính toán cách khác.
Vì chuyện này, Mã Viện Viện cũng đã nói với Diệp Tử Hi.
Ngoài miệng anh ta nói sẽ nhanh chóng giải quyết nhưng trên thực tế, mỗi ngày vào đúng giờ Mã Viện Viện vẫn thấy được Diệp Tử Hi cùng con bé ú thân thiết từ những tấm hình trên tay thám tử tư.
Mã Viện Viện ý thức được, chỉ trông chờ vào Diệp Tử Hi chỉ sợ là không được. Vì vậy, cô ta liền thay đổi mục tiêu, ra tay từ trên người của cô béo.
Thực lực của con bé béo ú cũng không tệ lắm, là một Đại Luật Sư nổi danh, cũng là thanh mai trúc mã với Diệp Tử Hi.
Chỉ là Mã Viện Viện xem con bé ú này không có chút nào đủ để trở thành đối thủ của cô ta. Đầu tiên là cửa ải hình thể liền tuyệt đối không qua. Nếu không, tại sao lúc ăn cơm Diệp Tử Hi cũng không dám mang cô tới địa điểm tốt một chút?
Mà cũng rất nhanh, từ một ít trong xấp hình, Mã Viện Viện thấy được Tiếu Bảo Bối cùng con bé ú này chụp chung. Hiển nhiên, quan hệ của hai người này rất tốt. Trên căn bản, mỗi tuần bọn họ sẽ gặp nhau, có lúc còn cùng nhau đi dạo phố...
Nhìn Tiếu Bảo Bối ngốc nghếch trong hình, Mã Viện Viện đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó Tiếu Bảo Bối cùng Diệp Tử Hi cãi vả.
Đoán chừng, hai người này cãi nhau chính là vì con bé ú này?
Nhất là mới vừa rồi cô ta lái xe ngang qua, vừa hay nhìn thấy một mình Tiếu Bảo Bối đi lại chẳng có mục đích ở trên đường cái, một ý nghĩ hiện lên trong đầu của Mã Viện Viện: khiến Tiếu Bảo Bối có tính tính mềm yếu này nhắn lời cho mình, nói con bé ú đó nhanh chóng tự biết rõ bản thân, rời khỏi Diệp Tử Hi.
“Mã Viện Viện, cô còn nói những lời này, có biết xấu hổ hay không? Cô và Diệp Tử Hi cũng chỉ mới bắt đầu gần đây, còn Nhạc Dương cùng Diệp Tử Hi lui tới cũng đã một khoảng thời gian rồi. Cô không phải cảm thấy, hành động bây giờ của cô giống như là người thứ ba nhúng tay vào sao?”
Tức muốn phát điên lên được!
Người phụ nữ này chen vào giữa Diệp Tử Hi và Nhạc Dương không nói, bây giờ lại còn dám làm ra một bộ dạng vợ cả bắt tiểu tam rời đi, thật là buồn cười.
“Tiếu Bảo Bối, có xấu hổ hay không cũng không phải là do cô định đoạt! Cô cũng không phải là không biết, Diệp Tử Hi vốn không sẽ kết hôn với người phụ nữ kia. Tương lai, người vợ được luật pháp thừa nhận cũng sẽ không phải là cô ta. Cô nói tôi làm sao lại là người thứ ba được?” Mã Viện Viện ôm cánh tay, một bộ dạng xem kịch vui. Trên căn bản đem những lời nói của Tiếu Bảo Bối vừa rồi trở thành chuyện cười.
Mà Tiếu Bảo Bối bị cô ta nói như thế cũng không tìm được lý do nào để phản bác.
Rõ ràng, Diệp Tử Hi cũng chính miệng nói với Tiếu Bảo Bối, anh ta không thể cưới Nhạc Dương.
Cô không có điều gì chắc chắn để phản bác với Mã Viện Viện.
“Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Tôi còn có chút việc gấp phải làm, chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại ôn chuyện một chút.” Nói xong, Mã Viện Viện đeo kính mát lên, chậm rãi bước tới chiếc xe thể thao mui trần của mình.
Chỉ là trước khi lên xe, cô ta như lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay người lại nói với Tiếu Bảo Bối: “Đúng rồi, lần sau chúng ta gặp mặt, đoán chừng là lúc tôi cùng Diệp Tử Hi đính hôn. Hôm nào, tôi sẽ phái người đưa thiệp mời tới!”
Bỏ lại lời này, thành công thấy được bóng lưng cứng đờ của Tiếu Bảo Bối một lần nữa, lúc này Mã Viện Viện mới vui vẻ lên xe.
Mà Tiếu Bảo Bối chỉ có thể hướng về bóng lưng của chiếc kia xe thể thao kia, âm thầm cắn răng.
—— tuyến phân cách ——
“Kỳ lạ, cục cưng đâu rồi?” Kiều Trác Phàm từ phòng họp trở lại, trong ngoài đã tìm một lần mà không nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Bảo Bối.
“Thỏ hồng nói phải đi ra ngoài một chuyến, giống như có người nào đang ở bên ngoài đợi cô ấy vậy.” Hôm nay Anna đi làm lại. Vừa rồi lúc cô từ bên ngoài tiến vào liền bắt gặp Tiếu Bảo Bối.
“Đúng rồi, Kiều, Mã Viện Viện của tập đoàn Mã thị bây giờ đang ở bên ngoài, muốn cùng anh hợp tác, tiến hành hiệp thương.”
Hết chương 143.