Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 315: Chương 315: Vạch Trần Vs Anh Duật, Đừng Đùa 3




Ánh mắt của Kiều Trác Phàm giống như là đã nhìn thấu, bắn thẳng về phía Phạm Manh Manh, khiến cho cô ta có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu, mà Kiều Trác Phàm cũng hiểu được thực ra chuyện này chính là cô ta đang giở trò.

“Phạm Manh Manh, chuyện của Đế Phàm chúng tôi, thứ nhất cô không phải là nhân viên trong công ty chúng tôi, thứ hai tôi và cô không quen biết, vì sao cô lại để tâm tới chuyện này như vậy?” .

Giọng điệu của Kiều Trác Phàm thay đổi, đột nhiên Phạm Manh Manh cảm giác không còn sức chống đỡ.

Cho tới bây giờ, sự yêu thích của cô đối với Kiều Trác Phàm cô đều thể hiện ra rõ như vậy. Cô cũng cảm thấy, Kiều Trác Phàm phải biết được tâm tư của cô đối với anh mới phải.

Thật không ngờ, Kiều Trác Phàm lại dùng từ ‘không quen biết’ để hình dung quan hệ của bọn họ.

Kể từ đó, Phạm Manh Manh ngoại trừ bị dao cắt vào tim ra, thì càng cảm thấy khó xử. Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ muốn cô thừa nhận là mình có tình cảm với Kiều Trác Phàm, nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn chậm chạp không chịu tiếp nhận tình cảm của cô?

“...” . Vào lúc Phạm Manh Manh đang do dự không biết giải thích như thế nào với Kiều Trác Phàm, thì Kiều Trác Phàm lại xoay người nhìn về phía Tiếu Bảo Bối đã lau khô nước mắt xong, anh đứng ở bên cạnh cô: “Cục cưng, lần cuối cùng em nhìn thấy tập văn kiện kia là khi nào?”

Kiều Trác Phàm hỏi.

“Phía trước quầy tiếp tân...” Tiếu Bảo Bối cố gắng suy nghĩ một chút, lại nói: “Đúng rồi, lúc đó chính là cô ta gọi em tới để nói chuyện, em mới đặt văn kiện ở trước quầy tiếp tân!”

Bây giờ tỉnh táo lại, Tiếu Bảo Bối đã nhớ lại rất nhiều chuyện. Kể cả chuyện ngày đó cô đem văn kiện để ở trước tủ nhỏ ở dưới quầy tiếp tân.

“Tốt lắm! A Vĩ, đi lấy đoạn ghi hình của ngày hôm đó đến cho tôi!” Đương nhiên, Kiều Trác Phàm cũng đột nhiên nhớ lại chuyện ngày nào đó tính tình của Tiếu Bảo Bối cũng trở nên không giải thích được. Xem ra, chuyện này không thoát được có liên quan tới người phụ nữ này!

Kiều Trác Phàm cảm thấy trước kia anh đã quá mức dung túng người phụ nữ này. Cho nên mới dẫn tới người phụ nữ này dám ở sau lưng anh tìm tới Tiếu Bảo Bối nhà bọn họ!

A Vĩ nghe thấy lời này của Kiều Trác Phàm, gật đầu một, nói: “Tôi lập tức đi ngay!”

Nhìn thấy A Vĩ sắp rời đi, Phạm Manh Manh vội vàng tiến lên kéo cánh tay của A Vĩ, hét lên: “Không... Kiều, ngay cả em anh cũng không tin sao?”

. Nói nhảm!

Bây giờ kêu A Vĩ đem đoạn ghi hình tới, vậy thì không phải là mọi chuyện sẽ bại lộ sao?

Đến lúc đó, giống như lời của Kiều Trác Phàm, chuyện vu oán giá họa cho Tiếu Bảo Bối, anh sẽ tính sổ với cô, vậy thì làm sao bây giờ?

Chẳng qua là Phạm Manh Manh cực lực ngăn cản, chỉ nhận lại được một câu như vậy: “Cô là cái gì của tôi, tôi dựa vào đâu mà phải tin tưởng cô?”

Lời này khiến cho Phạm Manh Manh không biết phải trả lời như thế nào.

Hàng xóm?

Câu trả lời như vậy thì quá gượng ép.

Ngay cả bản thân cô ta cũng không thuyết phục được mình, chứ đừng nói chi là Kiều Trác Phàm.

“...” Lúc này, tất cả mọi người bên trong và bên ngoài phòng làm việc đều trở nên trầm mặc.

Cho tới khi A Vĩ trở về, đem đoạn video phát trực tiếp trên máy vi tính, thì sắc mặt của mọi người mới thoải mái hơn một chút.

Nhưng mà so với mọi người thì sắc mặt của Phạm Manh Manh lại xanh mét.

Cô ta định đi ra ngoài để chạy trốn, nhưng mà không ngờ A Vĩ lại liên tục ngăn cản ở bên cạnh, giống như là đã sớm dự đoán được chuyện gì đó.

Mà hình ảnh hiện lên trên video, chính là cảnh tượng giằng co của Tiếu Bảo Bối và Phạm Manh Manh ở đại sảnh, và Tiếu Bảo Bối đặt văn kiện lên trên quầy tiếp tân, sau đó rời đi theo Phạm Manh Manh, rồi lúc sau...

Đặc sắc nhất không gì bằng đoạn Phạm Manh Manh khập khiễng đi lại trước quầy tiếp tân, rồi cầm tập văn kiện mà Tiếu Bảo Bối đặt ở trước quầy tiếp tân rồi rời đi...

Mà Kiều Trác Phàm giống như là cố ý, lúc video phát tới đoạn này, thì bấm dừng lại Hơn nữa còn phóng đại khuôn mặt người phụ nữ ôm văn kiện rời đi lên...

Khiến cho khuôn mặt này trùng lặp với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Phạm Manh Manh lúc này, Kiều Trác Phàm cười lạnh: “Phạm Manh Manh, vừa ăn cắp vừa la làng, cô đúng là đã diễn một vở kịch rất hay!”

Bởi vì có câu nói này của Kiều Trác Phàm, những người khác không ngừng cảm thán.

“Kiều, anh nghe em giải thích, là do Tiếu Bảo Bối đẩy em xuống lầu trước, em tức giận quá nên mới làm như vậy...”

Phạm Manh Manh vẫn còn đang la hét cái gì đó.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm căn bản không thèm nghe, tay vung lên kêu A Vĩ kéo Phạm Manh Manh rời đi.

Về phần người này, Kiều Trác Phàm vẫn chưa nghĩ ra cách trừng phạt như thế nào. Nhưng mà chuyện liên quan tới Tiếu Bảo Bối, anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.

“Kiều thiếu, chuyện này xử lý như thế nào? Mặc dù đã bắt được thủ phạm, nhưng bây giờ Đế Phàm lần đầu tiên bị thua.

Hiển nhiên cho dù Kiều Trác Phàm cam nguyện nhận thua, thì nhân viên ở phía dưới cũng sẽ không chịu.

“Ở dưới địa bàn của tôi lại vì chuyện quan hệ cá nhân mà xảy ra chuyện này, bây giờ Kiều mỗ xin lỗi. Chuyện này tôi nghĩ trước tiên phải báo cho cảnh sát xử lý, người làm lộ kế hoạch của chúng ta, và cả những người liên quan, đều sẽ phải xử lý nghiêm!”

Nhưng thủ phạm chính, Kiều Trác Phàm hy vọng sẽ giữ lại để chính mình xử lý!

“Bản thiết kế này, tôi sẽ thỏa thuận với chủ nhiệm Phương một chút, xem có thể kéo dài thời gian một chút hay không!”

Mặc dù Kiều Trác Phàm mới tới thành phố này được một năm. Nhưng một năm qua anh đã lập được không ít kỳ tích, điều này khiến cho tất cả mọi người ý thức được lời nói của người đàn ông này tuyệt đối không phải là nói suông.

Lần này anh hứa hẹn như vậy, khẳn định là anh đã có dự định rồi.

Mấy người quản lý cấp cao của tập đoàn Đế Phàm dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu không có việc gì nữa, vậy thì hãy đi ra trước đi!” Giải quyết mọi chuyện xong, Kiều Trác Phàm liền hạ lệnh đuổi khách.

Lúc này, anh còn có một số chuyện phải làm. Ví dụ như là an ủi Tiếu Bảo Bối vừa rồi khóc tới mức không kịp thở, hay là bình tâm lại trái tim của mình bởi vì quá lo lắng cho cô...

Kiều Trác Phàm vừa ra lệnh một tiếng, những người vốn chen vào bên trong phòng làm việc kia cũng bắt đầu lục tục đi ra ngoài.

Cho đến khi người cuối cùng bước chân ra khỏi căn phòng này, Kiều Trác Phàm liền đi lại đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái.

Anh xoay người, định trở lại bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, để ôm lấy cô hôn cô một.

Nhưng ai ngờ, anh vừa quay người lại thì có một bóng người nhào về phía anh.

Không đợi Kiều Trác Phàm lấy lại tinh thần, cánh môi của anh liền bị người ta chặn lại.

Mà người dám hoành hành ngang ngược ở trước mặt anh như vậy, ngoại trừ Tiếu Bảo Bối ra thì không thể có người nào khác. Cúi đầu nhìn gương mặt đáng yêu kia, trên mặt Kiều Trác Phàm nhanh chóng hiện lên sự vui vẻ.

Cô nhóc này, lại có thể chủ động như vậy, điều này quả thực khiến cho anh vừa mừng vừa sợ!

Nhưng mà, cách hôn môi của cô nhóc này hình như có chút vội vàng.

Ngay cả Kiều Trác Phàm cũng cảm thấy môi của mình bị cô nhóc này gặm có chút hơi đau.

Xem ra anh nhất định phải dạy lại cho cô nhóc này biết, hôn cũng không phải là làm như vậy...

Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm đổi từ bị động thành chủ động, đặt Tiếu Bảo Bối lên ván cửa, rồi bắt đầu hôn lên...

Cho tới lúc Tiếu Bảo Bối có chút không thở nổi, anh mới thu tay lại!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên ở trong lòng, Kiều Trác Phàm lại ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Được rồi, cô nhóc này động lòng người như vậy, anh cũng không muốn chia sẻ cho bất kỳ người nào.

Nhưng mà khi Kiều Trác Phàm ôm Tiếu Bảo Bối vào trong lòng, anh không hề ngờ được Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của anh lại có thể nói với anh như vậy: “Kiều Trác Phàm, cám ơn anh đã tin tưởng em...”

“Ngốc thế, chúng ta là vợ chồng! Mà vợ chồng, chính là đồng tâm hiệp lực! Cho dù thật sự là do em làm đi nữa, anh cũng chỉ có thể nhận tội. Ai bảo trên thế giới này, anh chỉ chấp nhận có một mình em chứ?”

Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng, nghe được giọng nói dồi dào từ tính kia...

Không biết có phải bởi vì vừa rồi mới hôn môi hay không, hay là vì lời nói của Kiều Trác Phàm, mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy tim của mình đập rất nhanh...

Thế giới này, anh chỉ chấp nhận có một mình em...

Kiều Trác Phàm, em thích những lời này của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.