Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Mấy ngày nay, Kiều Trác Phàm luôn muốn Tiếu Bảo Bối nằm trên giường nghỉ ngơi, một tháng cô chỉ ăn và ngủ nên rất nhàm chán.
Sợ cô sử dụng máy tính và điện thoại di động sẽ không tốt cho mắt nên Kiều Trác Phàm đã tịch thu tất cả.
Tiếu Bảo Bối ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sau khi đi dạo một vòng quanh biệt thự liền quyết định đến tập đoàn Đế Phàm, cho Kiều Trác Phàm một bất ngờ.
Trước khi ra khỏi nhà cô vẫn nhớ rõ lời dặn dò không được để bị cảm lạnh của Kiều Trác Phàm, cho nên cô cố tình mặc bộ quần áo bằng nhung dày nhất.
Nhưng vừa vào cửa, thấy Mã Viện Viện mặc váy hở vai gợi cảm lại gần Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối liền hối hận!
Người khác đến gặp Kiều Trác Phàm đều chú ý cách ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp, eo ra eo, chân ra chân!
Còn cô?
Bộ quần áo khiến cô giống như một quả cầu, không hề xinh đẹp một chút nào.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối cảm thấy hơi tự ti. Đặc biệt lúc Mã Viện Viện ưỡn ngực, nhìn cô chằm chằm như muốn ra oai...
"A Vĩ, lập tức đi lấy một ly sữa nóng tới đây!" Kiều Trác Phàm không cảm nhận được biến đổi của Tiếu Bảo Bối, chỉ cố gắng xoa xoa bàn tay nhỏ bé đặt trong túi áo mình. Nhưng dù anh xoa thế nào thì tay Tiếu Bảo Bối vẫn lạnh như vậy, khiến Kiều Trác Phàm lo lắng không thôi.
A Vĩ vừa nghe xong vội vàng lau mồ hôi nói: "Được, tôi đi ngay!"
Nếu không có Tiếu Bảo Bối ở đây, A Vĩ không dám rời đi dù nửa bước. Chẳng may thừa dịp anh không ở đây, Mã Viện Viện sẽ làm ra những hành động quá khích đối với Kiều Thiếu thì sao?
Ở nước ngoài bọn anh đã gặp chuyện này rất nhiều lần.
Khi Tiếu Bảo Bối xuất hiện, A Vĩ liền thở phào nhẹ nhõm. Những chuyện như vậy, để Tiếu Bảo Bối xử lý thì tốt hơn. Nếu cứ để anh giải quyết thì không khéo mọi người lại hiểu lầm anh và Kiều Thiếu là một đôi thì chết?
Bây giờ Kiều Thiếu đã lấy vợ, chút chuyện này không có ảnh hưởng gì đến anh nhưng đối với A Vĩ sẽ rất bất lợi. Nếu tương lai người khác hiểu lầm, không ai gả cho anh thì sao? Nếu những người đàn ông khác hiểu lầm, mập mờ đối với anh thì làm thế nào?
Sau một hồi suy nghĩ miên mang, rốt cuộc A Vĩ cũng rời đi.
Ba người ở lại, hai người phụ nữ nhìn nhau, còn Kiều Trác Phàm chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối.
Thấy Tiếu Bảo Bối chỉ nhìn Mã Viện Viện, Kiều Thiếu có chút không cam lòng.
"Qua đây ngồi đi, uống chút sữa tươi xong thì chúng ta cùng về!" Kiều Trác Phàm kéo tay Tiếu Bảo Bối đến bàn làm việc của mình, không hề liếc mắt nhìn Mã Viện Viện.
"Bây giờ về sao?" Tiếu Bảo Bối không phản kháng, mặc cho Kiều Trác Phàm dắt cô tới cái ghế bên kia.
Có một số việc, cô hiểu.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng coi trọng mặt mũi. Nhất là trước mặt những người phụ nữ khác thì lại càng phải nể mặt. Hơn nữa, nếu lúc này đẩy Kiều Trác Phàm ra chẳng khác nào cho Mã Viện Viện cơ hội sao?
Tiếu Bảo Bối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Bây giờ lúc còn đang cưng chiều, yêu thương thì cho dù người phụ nữ làm anh ta mất mặt, anh ta cũng không để ý. Nhưng nếu để xảy ra nhiều lần thì sao? Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta mệt mỏi, chán ngán. Lúc này rất dễ cho những người phụ nữ khác cơ hội. Dù không phải Mã Viện Viện thì vẫn sẽ có người khác. Đàn ông xuất sắc như Kiều Trác Phàm, cho dù lớn hơn vài tuổi nữa thì vẫn sẽ có không ít người vây xung quanh anh.
Tiếu Bảo Bối không muốn cho Mã Viện Viện cơ hội, cũng sẽ không cho người khác cơ hội.
Ngồi xuống ghế của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối liếc mắt nhìn anh đang đứng ở bên cạnh mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mã Viện Viện. Mỗi lần Mã Viện Viện đi giày cao gót đứng ở trước mặt đều khiến cô có chút tự ti.
Nhưng lúc này, Tiếu Bảo Bối ngồi, Mã Viện Viện đứng, nhưng cô lại không cảm thấy như vậy. Bởi vì, Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô.
"Mã tiểu thư đã vất vả tới công ty chúng ta như vậy, dù sao chúng ta cũng là chủ, hay là mời Mã tiểu thư ăn một bữa cơm có được không?" Khi Tiếu Bảo Bối nói ra lời này, Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm cô với ánh mắt không thể tin được.
Rốt cuộc cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì?
Vừa rồi, từ ánh mắt, Kiều Trác Phàm có thể nhìn ra, rõ ràng Tiếu Bảo Bối không hề thích Mã Viện Viện. Nhưng bây giờ, cô lại mời Mã Viện Viện ăn cơm...
"Mã tiểu thư nếu không tiện, vậy..." Thấy Mã Viện Viện cũng sửng sốt bởi lời mời của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm định dời lại cuộc hẹn.
Dù sao bây giờ cơ thể Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh chỉ muốn ở riêng để chăm sóc cô thật tốt.
Còn Mã Viện Viện này, đến từ đâu thì hãy quay về nơi đó đi.
"Không... Đây chính là vinh hạnh của tôi!" Mã Viện Viện bị Tiếu Bảo Bối dọa, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Cô ta luôn cho rằng Tiếu Bảo Bối rất nhát gan, mềm yếu lại ngu ngốc. Nhưng không ngờ hôm nay lại giở một chiêu như vậy.
Mã Viện Viện biết, tự dưng Tiếu Bảo Bối lại ân cần, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng có thể cùng Kiều Trác Phàm ở chung một lát...
Mã Viện Viện đắm đuối nhìn Kiều Trác Phàm, cô ta cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn.
Lúc A Vĩ tiến vào đưa sữa tươi liền thấy được một màn như vậy.
Không khí vốn căng thẳng lại biến thành cùng nhau đi ăn cơm?
Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian anh rời đi đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
"A Vĩ, đem sữa tươi cho Bảo Bảo. Lát nữa cậu cũng đi ăn cùng chúng tôi!" Kiều Trác Phàm phân phó.
"Hả? Vâng!" Mặc dù không hiểu gì nhưng A Vĩ vẫn đồng ý.
Tiếu Bảo Bối uống xong ly sữa tươi một cách nhanh chóng. Kiều Trác Phàm thân mật giúp cô lau sạch sữa dính ở khóe miệng, sau đó nắm tay cô bước đi.
—— tuyến phân cách ——
"Mang những món tôi đã chọn mang lên trước đi!" Sau khi tới khách sạn, đón tiếp họ là một người đàn ông mặc tây trang gọn gàng, có thể thấy chức vụ không thấp.
"Được, tôi lập tức mang đồ ăn lên!" Sau khi Kiều Trác Phàm gọi món xong, nhân viên nhanh chóng rời đi.
Lúc này, gương mặt của Mã Viện Viện đầy sự mất mát.
Đã sửa bởi đỗ song nhi lúc 23.03.2019, 14:42.Tìm kiếm với từ khoá:
Hôm nay, 14:41
Re: [Hiện đại] Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi - Điểm: 26
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Chương 159.2: Vợ cả và kẻ thứ ba thì có chung đề tài gì?
Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Người đàn ông này, ngay cả hỏi cô muốn ăn gì cũng không hỏi liền trực tiếp gọi món. Chẳng lẽ anh không lo lắng những món đó không hợp khẩu vị của cô sao?
Tất nhiên Kiều Trác Phàm không quan tâm tới cảm giác của cô ta rồi. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn cô ta dù chỉ một lần, chỉ quan tâm đến việc dẫn Tiếu Bảo Bối đi vào bên trong. Nếu người đàn ông này lúc nào cũng lạnh lùng thì cô ta sẽ không mất mát như thế. Nhưng vấn đề là anh ấy đối với Tiếu Bảo Bối rất nhiệt tình, chỉ lạnh lùng với một mình cô ta mà thôi. Điều này làm cho Mã Viện Viện luôn sống trong nịnh nọt cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ còn muốn từ bỏ hay sao? Cuối cùng, Mã Viện Viện đành phải nhắm mắt tiến vào.
Cô ta vẫn hy vọng có thể lợi dụng thời gian rảnh lúc ăn cơm trò chuyện với Kiều Trác Phàm, nhưng không ngờ càng lúc Mã Viện Viện càng cảm thấy không được tự nhiên.
Từ lúc bắt đầu mang thức ăn lên, Kiều Trác Phàm luôn vội vàng gắp thức ăn cho Tiếu Bảo Bối, không hề để ý đến ai. Mà Tiếu Bảo Bối cũng bận rộn ăn không ngừng, ăn hết món này tới món khác, không chú ý gì đến Mã Viện Viện.
Còn A Vĩ?
Hai nhân vật chính không mở miệng, thì A Vĩ biết nói gì? Anh chỉ biết tập trung thưởng thức bữa ăn.
Vì vậy, không ai nói chuyện, trao đổi gì trong suốt bữa cơm này.
Dù Mã Viện Viện chủ động mở miệng, Tiếu Bảo Bối vội vàng trả lời mấy câu liền bị Kiều Trác Phàm can thiệp, không thể nói tiếp.
Bữa cơm kết thúc, Mã Viện Viện không biết tâm trạng của mình nên như thế nào?
Mục đích của cô ta là muốn cùng Kiều Trác Phàm tiếp xúc nhiều hơn một chút, nhưng đến cuối cùng lại không thể nói gì, vậy cô ta ăn bữa cơm này để làm gì?
Mà ngược lại, bữa cơm này Tiếu Bảo Bối lại ăn quá no.
Từ trong nhà hàng đi ra, cô còn bận xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.
Thật ra, Tiếu Bảo Bối mời Mã Viện Viện tới dùng cơm không phải vì muốn nói chuyện với cô ta.
Vợ cả và kẻ thứ ba thì có chung đề tài gì để nói chứ?
Tất nhiên là không có!
Nhất là Kiều Trác Phàm cũng ở đây, cô quá nhiệt tình, quá xúc động cũng không tốt. Cho nên im lặng chính là biện pháp tốt nhất.
Hơn nữa, cô cũng muốn nhân cơ hội này, khiến Mã Viện Viện thấy rõ Kiều Trác Phàm quan tâm cô như thế nào, để cô ta biết khó mà lui.
Nếu không, sau này xảy ra chuyện gì thì đừng trách cô!
"Tôi đưa Bảo Bảo về nhà, A Vĩ cậu đưa Mã tiểu thư về..."
Bước ra khỏi nhà hàng, Kiều Trác Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, trực tiếp đưa Tiếu Bảo Bối lên xe, sau đó khởi động máy.
Hành động này cũng đã chặt đứt hy vọng cuối cùng của Mã Viện Viện...
"Mã tiểu thư, mời lên xe!"
"Tôi không muốn!" Mã Viện Viện đang rất tức giận, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?
"Vậy phiền cô tự đón xe về vậy...!" Thấy Mã Viện Viện không muốn lên xe, A Vĩ cũng không đợi, liền ngồi vào xe của mình. Anh không phải tài xế riêng, không có thời gian phục vụ đại tiểu thư gian xảo, tùy hứng như cô ta!
"Anh..." Mã Viện Viện nổi giận.
Ở Mã gia, người giúp việc đều tùy tiện để cô ta sai khiến, trút giận. Cô ta đã quen cuộc sống như thế, một khi có chuyện gì không như ý, đều sẽ trút giận lên đầu người khác.
Mã Viện Viện luôn cho rằng A Vĩ cũng chỉ là thuộc hạ của Kiều Trác Phàm. Cho nên muốn trút giận lên người A Vĩ, nhưng cô ta lại không ngờ A Vĩ sẽ phản kháng như vậy?
Hơn nữa, A Vĩ không phải chỉ nói cho có mà anh trực tiếp lên xe nổ máy. Có thể thấy, A Vĩ thật sự sẽ để cô ta ở lại đây!
"Mã tiểu thư, tôi khuyên cô một câu, đừng coi mình là trung tâm vũ trụ! Mặc kệ ở nhà cô được cưng chiều đến dường nào, đó là do người nhà tâng bốc cô. Nhưng khi ra ngoài xã hội, không phải ai cũng như cha mẹ, dung túng cô vô điều kiện.”
A Vĩ ghét nhất loại người tự cho mình là đúng. Cho nên sau khi nói xong, anh liền đạp chân ga, phóng xe chạy.
Cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối con đường, Mã Viện Viện mới phục hồi tinh thần, tức giận đến mức phải giậm chân.
"Anh..., đồ tinh trùng lên não, lần sau đừng để tôi gặp lại anh!" Đã gặp nhiều dạng đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người không có phong độ như vậy.
"Nếu để tôi gặp lại, tôi sẽ cho anh biết tay..."
Dù Mã Viện Viện kêu gào như thế nào thì cả xe và người đều đã đi xa, không hề nghe thấy những lời mắng chửi của cô ta...
—— tuyến phân cách ——
"Bảo Bảo, lạnh không? Anh đã nói rồi, bây giờ cơ thể em vẫn chưa hồi phục, không thích hợp ra ngoài, tại sao em lại không nghe lời vậy?" Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối về nhà, vừa xuống xe liền muốn vòng tay ôm cô vào lòng.
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối không ngoan ngoãn để anh ôm như bình thường mà lúc anh vòng tay đến liền lập tức né tránh.
Chân mày Kiều Trác Phàm nhíu lại đầy bất mãn.
"Sao vậy? Không phải là em đang tức giận chứ?" Lần này Kiều Trác Phàm không tiến lên ôm mà đến bên cạnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Sống cùng Tiếu Bảo Bối đã một khoảng thời gian, anh rất hiểu rõ tính tình của cô. Đặc biệt là lúc tức giận, không được ngó lơ cô, nếu không cô nhất định sẽ cảm thấy anh không quan tâm cô. Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng hy vọng anh đừng thân mật quá, nếu không cô sẽ nghĩ anh đang có điều gì muốn che dấu.
Quả nhiên, Kiều Trác Phàm vừa không thân mật quá mức vừa không coi thường cảm xúc của cô nên sắc mặt Tiếu Bảo Bối lúc này đã dễ nhìn hơn một chút. Chỉ là cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn nói: "Em không có!"
Nếu không có thì tại sao cái mũi nhỏ của cô lại nhăn như vậy?
"Không có sao? Không có thì để anh ôm nào!" Trời bên ngoài lạnh như vậy, anh rất lo lắng cho thân thể của cô, hy vọng cái ôm của anh có thể giúp cô ấm lên một chút.
"Không được!" Liếc Kiều Trác Phàm một cái, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cô không thể nhịn nổi nữa rồi. Vừa rồi cô còn muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, vậy mà vừa vào cửa lại thấy một người phụ nữ khác đến quyến rũ anh, tâm trạng của cô sao có thể dễ chịu chứ?
Mặc dù cô không ngu ngốc đến mức tỏ thái độ khó chịu trước mặt Mã Viện Viện, nhưng đè nén cơn tức trong lòng càng khiến cô khó chịu hơn.
"Bảo Bảo..." Nhìn Tiếu Bảo Bối vểnh môi, làm bộ cả đời đều không muốn nói chuyện cùng anh, Kiều Trác Phàm lại tiến gần hơn một bước, tính toán từng bước một phá tan cơn tức giận của cô.