Edit: Phong Lữ
Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Lộ khẽ nhếch, hoàn toàn giật mình, lúc này cô ta, đâu chỉ đơn giản là rơi vào khe nứt, rõ ràng là trên người buộc một khối băng, mạnh mẽ bị đẩy vào một động băng ngàn năm. Cô ta không tính là ngốc, cho nên lời nói của Giản Trì Hoài cô ta xem như hiểu, ý tứ của anh, có phải giá trị tồn tại duy nhất của cô, chính là làm cho Chử Đồng vui vẻ hay không?
“Tứ ca, anh...” Đầu lưỡi cô ta cũng run rẩy, nói chuyện không được lưu loát: “Em vẫn không hiểu.”
“Em ăn xong rồi?” Giản Trì Hoài hỏi.
Trần Lộ gần như một miếng cũng chưa ăn, cô ta lúng túng cầm lấy chiếc đũa: “Tứ ca, nếu anh không muốn em hỏi, em không hỏi.”
“Ừ.” Đương nhiên Giản Trì Hoài cũng không đáp lại ý kiến của cô ta, anh cầm lấy chiếc đĩa nhỏ chuyển sang cho cô ta: “Nếm thử cái này một chút, mùi vị cũng được.”
Tay Trần Lộ dè dặt nhận lấy, một câu cũng không dám nhiều lời, Giản Trì Hoài cầm lấy khăn ướt trên bàn, chậm rãi lau từng ngón tay: “Kịch bản mấy hôm trước, thích không?”
“Thích.” Trên mặt Trần Lộ cuối cùng cũng có chút ý cười: “Phim truyền hình được cải biên lại từ tiểu thuyết cùng tên, vừa vặn bộ tiểu thuyết này em cũng đã đọc qua, cực kỳ yêu thích. Thời điểm xuất bản năm trước rất hot, em có thể đoán được, quay thành phim truyền hình cũng sẽ gây sự chú ý.”
Khóe miệng hơi nghiêng của Giản Trì Hoài câu lên: “Vậy bộ phim này, giao cho Giang Ý Duy đi.”
Chiếc đũa trong tay Trần Lộ va vào bát, cô thực sự quá kinh ngạc, bởi vì trước đây đã nói vai diễn này sẽ giao cho cô, người đại diện còn vì thế mà vui vẻ chạy đi khoe khắp nơi, nói là Trần Lộ sắp nổi tiếng rồi. Hợp tác với nam diễn viên còn là một nam thần, theo như người khác nói, đợi sau khi cô quay xong quảng bá rộng ra, cô có thể từ một diễn viên không ai biết đến thăng lên hàng hạng nhất.
Còn bây giờ?
Cô ta nghiêng nửa người trên qua, hai tay đè chặt mép bàn: “Tứ ca, không phải nói giao cho em sao? Vai diễn của Giang Ý Duy nhiều như vậy, cô ấy cũng không thiếu một bộ này phải không?”
“Đúng là cô ấy nhiều vai diễn, nhưng hợp đồng tốt như vậy cũng chưa từng có.” Giản Trì Hoài không nhẫn nại nói chuyện cùng Trần Lộ, mà có một số việc, cô ta biết càng rõ ràng sẽ càng thất vọng.
“Cô ấy cũng có sức ảnh hưởng hơn so với em, càng phù hợp với vai diễn này, công ty của anh kinh doanh, cũng muốn kiếm tiền.”
“Tứ ca, rõ ràng trước kia không phải anh nói như vậy.”
“Vậy còn em? Trước đây rõ ràng em cũng đồng ý phải an phận.”
Trần Lộ dõi theo ánh mắt của anh, cô có chút khó tin nói ra suy đoán trong lòng: “Chẳng lẽ vì em đã hất ly rượu kia...”
“Phải.”
“Tứ ca, anh đừng như vậy.” Trần Lộ không muốn mất đi cơ hội này, cô khóc không ra nước mắt: “Em đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Em nhất định phải hiểu rõ, có một số thứ ở trong mắt mọi người, đúng là cần phải đấu đá sứt đầu mẻ trán, nhưng với anh, muốn cho người nào liền cho người đó, em không nghe lời, nếu không thể chịu sự trừng phạt, sau này cũng sẽ không nhớ.” Giản Trì Hoài nói xong lời này, đứng dậy: “Anh cho tài xế chờ bên ngoài, em từ từ ăn.”
“Tứ ca!”
Trần Lộ ngẩng đầu, trông thấy hình bóng người đàn ông dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, trong lòng cô vốn khó chịu, trải qua việc đả kích này, cô càng không chịu đựng nổi, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
“A lô, Ngải Nhân...” Điện thoại nối máy một cái, Trần Lộ liền khóc nức nở, bên kia Ngải Nhân vừa mới ngủ dậy.
“Lộ Lộ, cậu làm sao vậy?”
“Bộ phim hai ngày trước tớ nói với cậu, tớ bị đá rồi.”
“Hả?” Ngải Nhân ăn ngay một cú sốc: “Sao có thể như vậy?”
“Thì bởi vì tối hôm qua tớ hất một ly rượu vào Chử Đồng, làm sao bây giờ? Ngải Nhân, cơ hội tốt như vậy, tớ không muốn bỏ lỡ.”
“Còn đường cứu vãn không?”
Một tay Trần Lộ đỡ lấy trán, cô ta không ngừng thốt ra những lời nghẹn ngào: “Không còn, là chính miệng Tứ ca nói, vai diễn kia đã giao cho Giang Ý Duy rồi.”
“Lộ Lộ, cậu có làm tốt những gì tớ nói không?” Căn bản Ngải Nhân cũng chỉ dựa vào bộ phim này của Trần Lộ một lần là nổi tiếng, đến lúc đó có thể một phát kéo cô ta theo.
“Cậu làm việc chính là do dự thiếu quyết đoán, mới bị người ta thừa dịp này lấp vào chỗ trống, hất cô ta một chén rượu thì đã sao? Cô ta hại cậu như vậy, chẳng lẽ như vậy là không phải à?”
“Nhưng Tứ ca không vui, tớ nào dám làm ra chuyện gì nữa.”
“Lộ Lộ, cậu cùng anh ấy lên giường chưa?”
Trần Lộ cầm lấy khăn tay, lại sợ làm hư lớp trang điểm của mình, chỉ lau sơ vài cái: “Ngải Nhân, sao cậu lại nhắc đến chuyện cũ rích này?”
“Cậu đừng nói với tớ, từ lần trước tớ khuyên cậu đến bây giờ, cậu cũng chưa làm!”
Móng tay Trần Lộ bấu chặt khăn tay: “Tớ căn bản không có cơ hội.”
“Lộ Lộ, cậu chờ xem, tớ mặc kệ rốt cuộc mối quan hệ giữa Chử Đồng và Tứ ca trước kia là gì, nhưng bây giờ chuyện này xảy ra trước mắt chúng ta, Chử Đồng đã hồi phục tinh thần muốn quay lại cướp người với cậu, nói cách khác, cũng sẽ không phát sinh chuyện tối qua, đúng không?”
Ngải Nhân tỉnh táo hơn, phân tích từng việc cho Trần Lộ: “Cậu vẫn còn thụ động như vậy, rất nhanh sẽ bị đào thải, bây giờ cậu còn chưa thành công, nếu như lại bị Tứ ca một cước đá văng, cậu ngoại trừ phá hỏng thanh danh vô ích, còn lại cái gì?”
“Ngải Nhân, cậu nói, nếu như tớ ngoan ngoãn vâng lời, có phải Tứ ca tốt xấu gì cũng nhớ kỹ tớ đúng không?”
“Cậu ngốc quá, cậu cho rằng chuyện dễ dàng như vậy?”
Ngải Nhân càng nói càng kích động: “Lộ Lộ, chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, tớ có thể hại cậu hay sao? Nếu như lòng Tứ ca không đặt trên người cậu, cậu phải suy nghĩ lại, trước mắt cái gì có thể nắm được, đừng để đến lúc đó người và của, hai cái đều không có gì.”
Trần Lộ cảm thấy Ngải Nhân nói rất có lý, cô ta ngừng khóc, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu: “Ngải Nhân, vậy cậu nói, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Tớ nghĩ cách thay cậu, đừng khóc nữa.”
Trần Lộ và Ngải Nhân xem như một đôi hợp tác, mà bên kia, Chử Đồng và Giang Ý Duy cũng là một cặp.
---
Chử Đồng mới ra khỏi cửa, liền nhận được điện thoại của Giang Ý Duy: “Chử Đồng, cậu thực sự là đại phúc tinh của tớ, tớ yêu cậu, mau tới đây đi nào.”
“Cậu bệnh à, mới sớm tinh mơ, có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không?”
“Ai bệnh chứ...” Giang Ý Duy hưng phấn ngồi trên giường lớn, trong tay ôm một cái gối ôm: “Sáng nay người đại diện nói, Tứ ca giao cho tớ một bộ phim mới.”
Chử Đồng nhấn thang máy, sau đó đi vào trong: “Phim mới thì phim mới chứ, cậu thiếu lắm à?”
“Cái này không giống nhá, phim hiện đại, chính là tiểu thuyết rất nổi tiếng trên mạng được cải biên lại, aiya, nói với cậu cậu cũng không hiểu, tóm lại, nhờ phúc của cậu.”
“Liên quan gì đến tớ?” Chử Đồng dựa vào kính thang máy.
Giang Ý Duy lộ ra vẻ đắc ý: “Bộ phim này, trước khi bọn tớ nhận được, Tứ ca đã quyết định đem nó giao cho Trần Lộ, nhưng tại sao sáng sớm hôm nay lại đột ngột thay đổi ý định? Còn không phải tối hôm qua cậu diễn quá tốt? Đây là sự trừng phạt của anh ấy với Trần Lộ đấy.”
“Anh ấy hình như rất thích sử dụng chiêu này.”
Giang Ý Duy nghe xong, gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trước đây anh ấy hay dùng chiêu này trị tớ, nói tớ không nghe lời.”
“Vậy bây giờ cậu nghe lời?”
“Bây giờ tớ có Tứ tẩu làm chỗ dựa nha.” Giang Ý Duy bộc ộ bản chất “da mặt dày”: “Quá đã, khiến cho họ Trần kia làm loạn lên, kẻ tiểu nhân này.”
Chử Đồng vào tới bãi đỗ xe, nói: “Nếu chiêu này có tác dụng, sau này tớ sẽ dùng nhiều hơn.”
“Đúng đúng, chính là như vậy.” Giang Ý Duy chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Lần sau trước khi diễn, phải xi nhan trước cho tớ, đừng để tớ buồn bực như vậy.”
“Tất nhiên.” Chử Đồng mở cửa xe: “Không nói nữa, tớ còn phải đi làm, hôm khác nói chuyện.”
Giang Ý Duy cúp điện thoại, ném di động sang bên cạnh, cô tự tin cô và Chử Đồng đều là những người đẹp có chỉ số thông minh cao, muốn chơi với bọn cô, mấy con tiểu yêu này vẫn còn non lắm.
Chử Đồng lái xe đi vào cổng công ty, trông thấy có một chiếc xe đang đậu bên ngoài, không có thẻ nhà báo, người bình thường đúng là vào không được. Chử Đồng cảm thấy chiếc xe kia có chút quen quen, cô hạ cửa kính, quả nhiên trông thấy Đường Minh Lục đang ngồi bên trong. Rõ ràng người đàn ông cũng nhìn thấy cô, anh đẩy cửa xe bước xuống, ánh mắt Chử Đồng hướng ra ngoài: “Ông chủ Đường.”
“Có hứng thú theo tôi ra ngoài lấy tin tức không?”
“Anh? Tin tức?”
Đường Minh Lục cười gật đầu: “Em đi sẽ biết.”
Chử Đồng cũng không từ chối: “Tốt lắm, đi thôi.”
“Ngồi xe của tôi đi.” Đường Minh Lục nói xong, tự mình đi vào chỗ lái xe trước, Chử Đồng đậu xe xong, sau đó ngồi vào xe Đường Minh Lục.
Người đàn ông tự mình lái xe, một tay anh nắm chặt vô lăng, nghiêng đầu nhìn Chử Đồng bên cạnh: “Mấy ngày này tôi ra nước ngoài, em có khỏe không?”
“Rất tốt.” Chử Đồng có chút mất tự nhiên, nắm chặt hai tay: “Ngại quá, mới nhận công việc ở bên anh vài ngày đã không làm nữa.”
“Còn dùng lời khách khí này à? Hơn nữa em cũng là gián tiếp bị tôi làm cho mệt mỏi, người phải nói ngại là tôi.” Đường Minh Lục điều khiển xe rất vững vàng: “Chử Đồng, nói thật, em có từng cân nhắc khả năng ở cùng tôi chưa?”
Chử Đồng sợ nhất là nghe đến mấy lời này, bởi vì giữa cô và Đường Minh Lục chắc chắn không có khả năng, hơn nữa cô cũng không cảm nhận được ở Đường Minh Lục, anh ta đối với cô có bao nhiêu quan tâm.
Chử Đồng cười gượng gạo: “Ông chủ Đường, điều kiện của anh tốt như vậy, tôi sao có thể xứng với anh.”
“Đừng nói những lời nói suông này làm gì, chỉ cần tôi muốn, không có chuyện không xứng hay không hợp, hoặc là, em không để mắt đến tôi.”
“Ý tôi không phải như vậy...”
Trong lòng Chử Đồng hận không thể cắn cho Ân Thiếu Trình hai phát, khiến cho chuyện gì cũng hỏng bét, chuyện chính là người đàn ông của cô, một Giản Trì Hoài thôi cũng đủ giày vò cô rồi, nếu thực có thêm một Đường Minh Lục, không thể không phát điên.
Đường Minh Lục thấy cô như vậy, cười cũng không hỏi nữa, thái độ của Chử Đồng lúc nào cũng không ấm không nóng, cũng không đáp lại anh chút nào, người phụ nữ như vậy, anh chưa từng gặp qua.
Đi tới hiện trường, lại là một hôn lễ, Chử Đồng cũng cảm thấy mơ hồ, cô đi theo bên cạnh Đường Minh Lục: “Không phải dẫn tôi đi lấy tin sao?”
“Nơi tổ chức hôn lễ của ông vua kim cương, còn không đủ trọng lượng?”
Chử Đồng ngẩng đầu nhìn bài trí trước mặt, hai mắt cô không khỏi trợn tròn, thật đúng là, ông vua kim cương này từ trước đến nay luôn luôn kín tiếng, vừa rồi cô bước vào không trông thấy một người trong giới truyền thông nào, trong lòng Chử Đồng không nhịn được kích động: “Có thể chụp ảnh không? Ngộ nhỡ bị đuổi ra thì làm sao bây giờ?”
“Có thể, đứa nhỏ trong bụng vợ anh ta gọi tôi là ba nuôi, chuyện hôm nay tôi đã tính toán rồi, đi thôi.”
Trong túi Chử Đồng mang theo máy chụp hình, cô đi khắp nơi chụp, không hổ là hôn lễ của ông vua kim cương, không nói đến quang cảnh xung quanh, Chử Đồng đang nhìn bó hoa trên bàn đến ngây người. Đường Minh Lục đi đến bên cạnh cô: “Trông thấy những bọt nước trên mặt hoa không? Nó là kim cương thật đấy?”
“Kim cương thật?” Chử Đồng đến gần lại một chút, Đường Minh Lục tiện tay lấy một đóa hoa từ trong bình đặt lên đỉnh đầu Chử Đồng, cô đứng thẳng dậy, muốn lấy tay đẩy ra, lại nghe Đường Minh Lục nói: “Đừng lộn xộn, trên một trăm vạn đấy.”
Chử Đồng sợ đến nỗi không dám ngọ nguậy nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn lên trên: “Không phải nói là giản dị kín tiếng sao? Sao đến một đóa hoa cũng phải kiểu cách thế này?”
“Kết hôn mà, cả đời chỉ có một lần.”
Đường Minh Lục nói đến đây, giật mình, sau đó sửa lại: “Đương nhiên đó là gặp đúng người, mới có thể cả đời chỉ có một lần.”
Đường Minh Lục bỏ hoa xuống, một tay hướng lên đỉnh đầu Chử Đồng sờ soạng: “Nghe nói hoa này dự định để tặng khách, em nói xem em có may mắn này không?”
“Đừng đừng đừng...” Chử Đồng xua tay: “Loại may mắn này sẽ hù chết người đó, hơn nữa, tôi là cùng anh đến đây lấy tin chụp hình, thật nếu có chuyện này, tôi cũng phải trả lại.”
Nhánh hoa trong tay Đường Minh Lục kia, thật sự chỉ là một đóa hoa hồng trắng mà thôi, nhưng đặc biệt chính là những lá cây làm tôn lên đóa hoa, được khảm bằng đá quý chính tông, Đường Minh Lục thấy cô nhìn chăm chú, duỗi tay ra: “Nghiên cứu đi.”
“Không cần.” Chử Đồng xoay người bước đi: “Làm hỏng cũng không đền nổi.”
Người đàn ông bật cười, đem hoa cắm trở vào bình, Chử Đồng theo Đường Minh Lục tới, cho nên toàn bộ lễ cưới ngoại trừ chụp ảnh ra, cũng không dám cách anh nửa bước. Chờ sau khi kết thúc buổi lễ, Chử Đồng xác định lại một lần nữa với Đường Minh Lục là cô được phép công bố những bức ảnh này.
---
Hôm sau.
Giản Trì Hoài vào phòng làm việc ở Dịch Sưu, trợ lý đi theo anh, mang cà phê của anh đặt lên bàn: “Muốn xem tin tức hôm nay không?”
“Có gì đáng xem không?”
Vẻ mặt trợ lý có phần mất tự nhiên: “Cũng không có việc gì lớn.”
Giản Trì Hoài chăm chú quan sát anh ta: “Vẻ mặt anh như vậy, nói ngay cho tôi biết đã có chuyện xảy ra.”
“Không có không có, thực sự, bộ phận giải trí vẫn luôn như vậy, còn bộ phận xã hội thì càng không nói đến...”
Giản Trì Hoài ngồi vào ghế làm việc: “Được rồi, tôi tự mình xem.”
Trợ lý nghe vậy, chớp mắt bước đi, chuồn nhanh như một làn khói.
Người đàn ông mở máy tính, cầm lấy ly cà phê bên cạnh, anh bắt chéo chân dài, một phong thái nhàn hạ, nhấp vào trang tin hot của Dịch Sưu, cũng không có gì ngạc nhiên, anh liền nhấp mở một cửa sổ mới.
Hóa ra là bức ảnh hiện trường tổ chức hôn lễ của ông vua kim cương, hình như do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, đương nhiên, những tấm này không phải do Chử Đồng chụp, mà là một trang web khác.
Giản Trì Hoài kéo chuột xuống xem, anh cũng thật là, mới sáng sớm quá nhàn rỗi mới xem những thứ này, kéo xuống mở ra toàn ảnh chụp, đều là cảnh hoặc người trong hôn lễ, mãi cho đến khi có một bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt.
Chử Đồng đang nghiêng mình, mặc dù như vậy, nhưng Giản Trì Hoài chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô, trong ảnh chụp là Đường Minh Lục đang cầm đóa hoa đặt lên đỉnh đầu Chử Đồng, cô hướng tầm mắt lên, môi có chút vểnh lên, thực ra là sợ đến mức không dám lộn xộn, chỉ lo sợ làm hư thứ giá trị đó.
Nhưng hình ảnh này được chụp lại cực kỳ chuẩn xác, người phụ nữ khẽ cười xinh đẹp cùng người đàn ông sủng nịnh đúng là lời giải thích tốt nhất cho bức ảnh này.
Giản Trì Hoài chỉ cảm thấy cà phê trong miệng đắng chát đến tận đáy lòng, bàn tay nắm thành quyền, ánh nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, anh nghĩ đến Chử Đồng đã nhiều ngày không gặp mặt Đường Minh Lục, hai người họ trong lúc đó cũng đã phai nhạt, bọn họ chính là không có khả năng.
Bây giờ vừa nhìn thấy, anh không khỏi khẽ nhếch khóe miệng châm biếm, đặt một đóa hoa trên đầu, cô nghĩ cô là cô dâu sao?
Ngón tay người đàn ông tiếp tục di chuột xuống, liên tục hai ba tấm đều là bọn họ. Có cảnh Chử Đồng đứng trước suối phun, đúng lúc suối phun mở ra, cô nghiêng người đi, nước vung lên cao cỡ một người, cô lấy tay che mặt, Đường Minh Lục ở bên cạnh, ý cười dịu dàng.
Giản Trì Hoài đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, văng tung tóe.
Sự tức giận trong lòng người đàn ông trỗi dậy, từng đốm nhỏ tức giận hóa thành ngọn lửa lớn, anh tắt trang web đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Sau một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, Giản Trì Hoài cũng không nhìn xem là ai: “A lô?”
“Tứ ca, là em.”
“Có việc gì?”
“Tứ ca, hôm nay em được nghỉ, em có thể gặp anh một lần không?”
Người đàn ông hạ mi mắt xuống, có một số hình ảnh trong đầu không gạt đi được, Trần Lộ chờ cả buổi cũng không nghe giọng anh, còn cho rằng tín hiệu không được tốt: “Tứ ca?”
“Gặp ở đâu?”
Trần Lộ đọc một địa chỉ, Giản Trì Hoài ngắt điện thoại, khóe mắt có chút lạnh lẽo, hẹn gặp mặt anh ở khách sạn, còn có thể có chuyện gì hay ho?
Trần Lộ chờ bên trong phòng khách sạn, trong không khí có một loại hương vị sạch sẽ dễ chịu, có bài học kinh nghiệm lần trước, cô không dám bày những hoa cỏ bậy bạ.
Đến giữa trưa, tiếng chuông cửa mới vang lên, Trần Lộ bước nhanh đến mở cửa, trông thấy người đàn ông đứng bên ngoài, cô cười níu lấy tay anh: “Tứ ca.”
Ánh mắt Giản Trì Hoài dán chặt trên người cô ta, trời lạnh như vậy, cô ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ hồng phấn bằng tơ lụa, kiểu thắt lưng chắc chắn, lộ ra bắp đùi thon dài đẹp đẽ.
Giản Trì Hoài trở tay đóng cửa lại, ánh mắt có chút hờ hững: “Em làm gì vậy?”
Thứ Trần Lộ muốn, bọn họ như vậy, anh cần gì đã biết còn cố hỏi như vậy chứ?
“Tứ ca, em mặc thế này, anh thích không?”
Cô ta giữ chặt tay anh, muốn dẫn anh vào trong phòng, nhưng bước chân người đàn ông chôn chặt một chỗ, cũng không có ý định đi vào: “Thích, nhìn rất đẹp.”
Trần Lộ nghe xong, tâm trạng vui vẻ, cô ta đánh bạo dựa sát vào: “Nếu đã như vậy, cho phép em cùng anh được không?”
Giản Trì Hoài đưa tay đẩy bờ vai của cô ta ra: “Trần Lộ, em đừng như thế này.”
“Tứ ca, chẳng lẽ anh không muốn em?”
Sắc mặt Giản Trì Hoài khẽ thay đổi, dường như đang ngấm ngầm chịu đựng thứ gì đó, Trần Lộ quan sát biểu cảm của anh, cô cảm thấy lời nói của Ngải Nhân không sai, chỉ có chiếm được người đàn ông này trước, cô mới có thể tranh giành cùng Chử Đồng. Đôi con ngươi sâu thẳm của người đàn ông càng lúc càng phức tạp, dường như đang đấu tranh, lại dường như có cái gì đó không thể. Mùi nước hoa trên người Trần Lộ rất nhạt, như có như không dẫn dụ, ánh mắt Giản Trì Hoài ngăn cô ta lại: “Trần Lộ, đừng như vậy, em không nhất thiết phải như thế, em muốn đóng phim, anh sẽ thay em sắp xếp.”
“Tứ ca, bây giờ em không muốn những thứ đó, em yêu anh, em muốn đem bản thân mình cho anh.” Trần Lộ bổ nhào tới, kiễng mũi chân muốn hôn anh.
Giản Trì Hoài lách mặt ra: “Nhưng anh không muốn em.”
“Tại sao?” Vẻ mặt Trần Lộ khó hiểu, Giản Trì Hoài xoay người kéo cửa: “Nguyên nhân ở bản thân anh, không liên quan đến em.”
“Tứ ca, anh nói rõ đi.”
Người đàn ông mở cửa ra: “Trần Lộ, nếu em còn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, nhất định phải chấp nhận anh như vậy.” Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Trần Lộ thất vọng không thôi, cô chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, bỗng chốc ngã quỵ trên mặt đất, bọn họ đã làm đến bước này, nhưng Giản Trì Hoài vẫn không muốn cô. Cô khó khăn đứng dậy, loại chuyện này, cô chỉ có thể tìm đến nói với Ngải Nhân, cô nức nở khôn nguôi, nói nửa ngày, mới đem từng việc muốn nói giải thích rõ ràng.
Ngải Nhân nghe vậy, kết luận: “Lộ Lộ, đừng khóc, loại chuyện này còn không rõ sao? Chính anh ấy cũng nói, nguyên nhân là anh ấy, xem ra dự đoán trước kia của tớ không sai, Giản Trì Hoài chính là không thể!”
“Cái gì?”
“Chuyện rõ rành rành ra đấy, bằng không, người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn như vậy? Huống hồ, chính anh ấy cũng đã thừa nhận, Lộ Lộ, nếu chuyện đã như vậy, khóc cũng vô dụng, chúng ta phải có một kế sách vẹn toàn mới được.”
“Cái gì là kế sách vẹn toàn?” Trần Lộ lấy khăn tay khẽ lau nước mắt.
“Tớ hỏi cậu trước, nếu Tứ ca thật sự không được, cậu có muốn tiếp tục ở bên cạnh anh ấy không?”
“Muốn.” Trần Lộ trả lời không chút do dự, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác, tối thiểu phải để bản thân mình có chỗ đứng trong giới giải trí rồi mới bàn tiếp.
“Vậy cậu cảm thấy bây giờ ở trước mặt cậu, chướng ngại vật lớn nhất là ai?”
“Ai?”
Ngải Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chử Đồng đấy!”
Trần Lộ thấp giọng không nói, ngay sau đó Ngải Nhân bồi thêm: “Chúng ta nhất định phải chủ động xuất chiêu trước mới được, Lộ Lộ, cậu có nghĩ tới hay không, chuyện này của Tứ ca nếu lộ ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào?”
“Không.” Trần Lộ sợ hãi lắc đầu: “Anh ấy giết tớ mất.”
“Anh ấy sẽ không giết cậu, anh ấy giết kẻ khác.”
“Ngải Nhân, ý cậu là gì?”
Ở bên, kia người phụ nữ cười gằn: “Lộ Lộ, cậu phải mau đến chỗ tớ bên này, tớ có cách tốt muốn nói với cậu, chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Trần Lộ cúp điện thoại, sau khi thay quần áo rời khỏi khách sạn.
---
Hôm nay, Chử Đồng ở nhà làm điểm tâm cho chị gái, cầm túi xách chuẩn bị đến công ty. Ngồi trên xe, vừa khởi động, liền nhận được điện thoại của Tần Tần gọi đến, cô vẫn còn cảm thấy lạ, tại sao cô gái này lại gọi cho cô vào lúc này?
“Tần Tần, có chuyện gì à?”
“Đồng Đồng, ngay cả loại tin tức này mà cậu cũng dám đăng hả?”
Chử Đồng nghe cảm thấy quái lạ: “Tin tức nào?”
“Đều lên trang nhất, cả giới giải trí đều nổ tung, không ít đồng nghiệp mắng chửi cậu không ra cái dạng gì, nhưng tình cảm của tớ với cậu tốt như vậy, tớ không tin cậu sẽ làm ra loại chuyện như vậy.”
Chử Đồng cảm thấy tính chất nghiêm trọng của sự việc, cánh tay cô dừng trên vô lăng: “Tin tức kia, là nói về ai?”
“Ông chủ của chúng ta.”
Chử Đồng hô hấp đảo lộn, Tần Tần cũng không nhiều lời: “Cậu mau tự mình xem đi, tớ cúp máy.”
“Được.”
Chử Đồng lên mạng, mở vội tin tức mới nhất ra xem, tin tức về Giản Trì Hoài được đánh dấu đỏ, đó là trang đầu. Tay Chử Đồng run rẩy bấm vào, cô đọc lướt qua, bài báo dường như có căn cứ, mà nội dung, rõ ràng là bản thân Giản Trì Hoài có bệnh không tiện nói ra, ở một phương diện nhạy cảm nào đó không được.
Chử Đồng cảm thấy da mặt mình cũng run lên, cô lật lại nhìn xem, tin tức này là do ai viết, thất đức.
Kéo xuống cuối, cô cho rằng bản thân nhìn nhầm, tại sao người viết lại là tên cô?
~Hết chương 48
~