Hôn Nhân Có Điều Kiện

Chương 29: Chương 29: Đi dạo




Thật ra hai người trẻ kết hôn cũng đã kết hôn rồi, bây giờ người lớn cũng chả còn gì để nói nữa. Chỉ là xã giao qua lại vài câu thì liền bàn vào chuyện cưới hỏi thôi. Cả hai bên đều rõ trong lòng, việc này là đôi bên cùng có lợi. Chỉ có điều Khâu Chính thì hoàn toàn nguyện ý, còn ba mẹ Bạch là bị ép đồng ý.

Mặc dù chuyện lớn ở Bạch thị được giải quyết êm xuôi, nhưng cái nước đi như bán con gái thế này Bạch Nguyên Hách và La Tử Vi rất khó chấp nhận. Vốn là vừa huỷ hôn với Cao Dương xong, hai người còn đang cố gắng tìm một mối nào đó thật tốt cho con gái, vậy mà còn chưa kịp tìm xong thì Bạch Vân Y đã tự mình hành động rồi. Cũng không hiểu sao lại chọn ngay con trai của Khâu Chính. Tâm cơ của vị này đối với vị trước còn cao hơn mấy bậc. Nhưng mà thật ra, ngoài chuyện ba mẹ Bạch biết rõ Khâu Tịnh không phải là một người đàn ông đơn giản ra, thì có vẻ như đứa con rể trên trời rơi xuống này cũng chả có điểm gì để chê cả.

Học thức cao, giỏi giang, lối sống lành mạnh, chưa bao giờ có tin đồn về Khâu Tịnh có liên quan tới những chuyện trụy lạc. Nếu Bạch Vân Y quen biết Khâu Tịnh theo con đường bình thường, là kết hôn dựa trên tình yêu thật sự, có lẽ ba mẹ Bạch cũng không khó chịu tới thế này. Vậy mà giờ hai người kết hôn theo kiểu này, họ chỉ cảm thấy như con gái mình bị vừa bị lừa. Lại sợ sau này hai đứa sống chung, con gái mình lại bị người ta không xem trọng, đối xử không tốt.

Lo thì lo, chứ chuyện chính trước mắt vẫn phải giải quyết. Còn chuyện dạy dỗ dặn dò lại Bạch Vân Y trước khi đám cưới và dọn về nhà chồng, La Tử Vi sẽ nói sau.

Bạch Vân Y và Khâu Tịnh ngồi lại một lát, rốt cuộc thực sự cảm thấy mình như người thừa mặc dù cả hai mới là nhân vật chính. Cuối cùng Khâu Tịnh và Bạch Vân Y lặng lẽ cùng nhau ra ngoài.

Bạch Vân Y dẫn Khâu Tịnh ra sân vườn, cả hai cùng đi dạo.

Sân vườn của Bạch gia rất được chăm chút, con đường lát đá uốn lượn, hai bên trồng nhiều cây kiểng và hoa, dọc theo đường đi đều được gắn đèn chiếu sáng. Nếu như Khâu Tịnh và Bạch Vân Y là người yêu, có lẽ hiện tại cũng là một khung cảnh khá lãng mạn để cho các cặp đôi nói chuyện yêu đương.

Nhưng mà, hai người họ không phải. Nên lời nói ra chỉ toàn mấy câu sát phong cảnh.

“Khâu tổng à, về chuyện của Cao thị, chắc có lẽ là đợi sau hôn lễ chúng ta mới bàn bạc được có đúng không?”

“Ừ. Trước mắt là vậy. Hiện tại Cao Dương còn phải xử lý đống hỗn tạp do chính cậu ta gây ra. Không có thời gian làm chuyện khác đâu. Ngoài chuyện lo ổn thỏa cho công ty, còn phải đi tạ lỗi với họ hàng trong Cao gia nữa. Vừa hay chừa thời gian cho chúng ta kết hôn.”

Dừng một chút, Khâu Tịnh lại chêm thêm một câu.

''Còn nữa, gọi anh Khâu hoặc gọi tên. Em có phải nhân viên trong công ty tôi không mà gọi tôi là Khâu tổng? Cũng chẳng phải đối tác.”

Bạch Vân Y giật khóe miệng một cái: “Thật ra cũng không khác đối tác là bao.”

Bàn điều kiện xong rồi mới kết hôn, không phải đối tác thì là gì?

Khâu Tịnh nghe vậy cười lạnh: “Em lại quên rồi. Là vợ, không phải đối tác.”

Bạch Vân Y nghiến răng muốn cãi lại, mà nghĩ mãi cũng không có lời nào để phản bác cả. Giấy chứng nhận kết hôn vừa ký, không phải vợ thì là gì? Đã vậy cô còn ngu ngốc tới nỗi bàn điều kiện bằng miệng cơ mà. Nhưng vẫn bực bội, thế là Bạch Vân Y lẩm bẩm.

‘‘Hừ, dù sao cũng ly hôn.’’

“Tôi có bảo sẽ ly hôn sao?’’

‘‘Chứ không thì làm sao? Anh muốn tôi làm vợ hờ của anh cả đời ư?’’

‘‘Nếu em ngoan một chút, chuyện này tôi có thể suy nghĩ thử xem.’’

‘‘Ha.’’

Bạch Vân Y cười mỉa, bực bội đi nhanh hơn vài bước. Cô mới là không thèm đấy! Xong chuyện thì ly hôn thôi! Dù sao tới lúc đó cô cũng không cần anh bảo vệ nữa.

Khâu Tịnh nhìn cô nàng giận dỗi trước mặt, hơi mỉm cười. Vẫn là có hơi trẻ con, nhưng mà không chọc cho người khác khó chịu. Anh lại bước nhanh hơn, đi sóng vai với người kia. Anh vẫn là muốn hỏi ra cái câu mà mình vô cùng thắc mắc.

“Hỏi em một chuyện, không phải em yêu Cao Dương sao? Rốt cuộc vì sao lại thay đổi?”

Bạch Vân Y nghe thế thì hơi khựng một chút, nhưng cũng không quá bất ngờ. Cô đã biết là thế nào mình cũng sẽ bị hỏi câu này, nên đó giờ vẫn luôn soạn sẵn một đoạn văn mẫu trong đầu rồi, đành rành rọt trả lời.

“Ban đầu thích anh ta là vì anh ta chân thành, theo đuổi nhiệt tình tận nửa năm. Nhưng đột nhiên tới lúc kết hôn, đầu óc đang mơ màng trong tình yêu của tôi lại tỉnh táo. Những chuyện xấu xa mà anh ta đã làm trong thời gian quen tôi từ trước tới giờ luôn bị tôi xem nhẹ, nhưng lúc đó đột nhiên tôi lại thông suốt. Thông suốt rồi thì tất nhiên phải tự cứu lấy mình chứ? Đã biết chắc cuộc hôn nhân đó là đầm lầy, vì sao còn nguyện ý nhảy vào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.