Lúc này, đột nhiên vai của Bạch Vân Y bị một cánh tay đặt lên, cả người cô áp sát vào một cơ thể đàn ông to lớn, mùi nước hoa nhàn nhạt cùng hơi ấm trên người anh liền bao trùm lấy Bạch Vân Y khiến cô giật bắn, theo bản năng quay đầu sang nhìn thì thấy gương mặt lạnh băng của Khâu Tịnh.
Khâu Tịnh nhìn Bạch Vân Y: “Vợ à, đang làm gì vậy? Anh đợi em từ nãy tới giờ.”
Bạch Vân Y trợn mắt nhìn Khâu Tịnh, nói dối cũng thuận miệng quá, phải là cô đợi anh mới đúng. Vừa mới lơ đãng nói chuyện với Ngao Giai Thụy một chút thì anh đã xuất hiện rồi, chắc chắn là vừa mới tới!
“Không có gì, em nói chuyện với Ngao tổng một chút thôi mà.”
Ngao Giai Thụy nhìn thấy tư thế thân mật của hai người trước mặt, lại chú ý tới thái độ mang đầy địch ý toả ra từ Khâu Tịnh, thở dài, có lẽ là bị hiểu lầm rồi.
Hai người kia lo liếc mắt đưa tình, không quan tâm tới Ngao Giai Thụy, vì vậy anh đành hắng giọng lên tiếng chào hỏi trước.
“Chào anh, Khâu tổng, tôi là Ngao Giai Thụy. Nghe danh Khâu tổng đã lâu, lần đầu tiên được gặp mặt. Vinh hạnh làm quen.” Thật ra là lần thứ hai, đám cưới của hai vị trước mặt anh cũng có đi dự.
Khâu Tịnh liếc nhìn bàn tay đang đưa ra của Ngao Giai Thụy, buông cánh tay đang choàng vai Bạch Vân Y ra, lịch sự bắt tay với người kia.
“Chào Ngao tổng. Anh hẳn là cấp trên của vợ tôi đi?”
Ngao Giai Thụy mỉm cười: “Nếu chỉ xét thân phận ở công ty thì đúng là như vậy.”
Khâu Tịnh gật đầu: “Hai người nói chuyện xong chưa? Bị tôi cắt ngang rồi sao?”
Ngao Giai Thụy lắc đầu: “Cũng không có việc gì. Cuốn sách này rất hay, thấy thư ký Bạch…à Khâu thiếu phu nhân rất thích, nên tôi muốn tặng cho cô ấy thôi. Chỉ là một cuốn sách, không có gì quan trọng.”
Bạch Vân Y: “…” Khâu…Khâu thiếu phu nhân?
Mặc dù cách xưng hô này lọt vào tai Bạch Vân Y khiến cô khá ngượng, nhưng vừa hay lại thuận tai Khâu Tịnh. Xem như cái tên này rất biết điều. Khâu Tịnh bắt đầu phóng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt người kia, để xem có một tia tình ý nào lọt ra ngoài hay không.
Ngao Giai Thụy cũng để cho Khâu Tịnh đánh giá mình. Bây giờ thì anh đã chắc chắn là mình bị hiểu lầm rồi. Xem cái ánh mắt muốn giết người kia đi, Ngao Giai Thụy lại thở dài một hơi. Anh nào dám để mắt tới vợ của Khâu Tịnh chứ?
Chẳng qua làm việc cùng Bạch Vân Y một thời gian, anh bị tinh thần ham học hỏi của cô làm cho ngưỡng mộ thôi. Mặc dù là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, hiện tại lại là Khâu thiếu phu nhân của Khâu gia, cuộc sống đã đầy đủ không thiếu một thứ gì, nhưng vẫn chăm chỉ đi làm, thái độ thật thà khiêm tốn, tại ham học hỏi nên anh đánh giá rất cao tính cách của cô, chỉ đơn giản như vậy.
Khâu Tịnh nhìn một hồi, đã từ trong ánh mắt của Ngao Giai Thụy biết được người này không hề có ý đồ gì với vợ của mình. Cuối cùng anh mới thu lại ánh mắt sắc bén, gai nhọn trên người tạm thời không giương ra nữa. Anh quay sang nhìn Bạch Vân Y.
“Vợ à, về được chưa?”
Bạch Vân Y bị bầu không khí kì lạ giữa Khâu Tịnh và Ngao Giai Thụy làm cho đơ đơ không dám lên tiếng, lúc này nghe Khâu Tịnh quay sang hỏi mình thì liền gật đầu như gà mổ thóc.
Về thôi về thôi, ở đây có chút ngộp thở.
Khâu Tịnh thấy cô đồng ý rồi, lại quay sang chào hỏi Ngao Giai Thụy: “Vậy chào Ngao tổng, vợ chồng tôi về nhà trước vậy. Còn sách…cảm ơn anh đã quan tâm đến vợ tôi. Nhưng anh vẫn nên giữ lại món đồ yêu thích của mình thì hơn.”
Ngao Giai Thụy mỉm cười, không nói nhiều nữa: “Được. Tạm biệt”
Chào hỏi xong xuôi, Khâu Tịnh ôm eo Bạch Vân Y về xe. Cả đoạn đường lái xe về nhà, hai người đều trầm mặc, không ai lên tiếng trước cả.
Không khí ngột ngạt kéo dài cho tới khi về tới nhà, cửa nhà vừa đóng lại, Khâu Tịnh đã hùng hổ quay sang ép Bạch Vân Y vào tường. Anh khó chịu nâng cằm cô lên, để cô ngẩng mặt đối mắt với mình, giọng điệu băng giá.
“Thư ký Bạch? Có phải em nên giải thích một chút không? Không chịu làm thư ký cho anh, mà chạy đi làm thư ký cho tên đàn ông khác?”
Bạch Vân Y bị cái khí thế của Khâu Tịnh làm cho sợ khiếp vía. Cái kiểu khí chất âm trầm lạnh lẽo này, ngoài ngày đầu tiên gặp mặt ra, Khâu Tịnh cũng không còn dùng khi đối diện với Bạch Vân Y nữa. Vì anh vẫn luôn đối xử với Bạch Vân Y theo kiểu không quá nghiêm túc lại thích trêu chọc, nên đã làm cô cũng mau chóng quên mất một Khâu Tịnh đáng sợ như thế này. Có điều…
Thật là quyến rũ quá đi mà! Sợ thì sợ thật, nhưng mà mê trai thì vẫn không kìm lại nổi. Tim cô đập mạnh từng hồi, nhìn cái thái độ và giọng điệu này của Khâu Tịnh, không lẽ là ghen với Ngao Giai Thụy rồi?
Nghĩ như vậy, nên Bạch Vân Y muốn đánh liều một phen.
Cô nuốt nước bọt, nhẹ giọng lên tiếng: “Giải thích cái gì cơ? Chuyện chính là như vậy đó. Em muốn đến công ty để học tập trau dồi kiến thức, Ngao…Ngao Giai Thụy…rất giỏi…”
Nói được một nửa, khí lạnh trên người Khâu Tịnh lại giảm thêm mười độ làm cho ý chí muốn đánh liều của Bạch Vân Y phút chốc bay biến. Cô nói tới đây liền không dám tiếp tục nói nữa.
Khâu Tịnh nghe thấy vậy thì cười nguy hiểm, sau đó anh gằn từng chữ: “Ngao Giai Thụy? Rất giỏi?” Ý là đang chê năng lực của anh không bằng tên kia?