Sau cuộc họp kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ, tất cả nhân viên trong công ty đều hoang mang vì một vài quyết định mới của Khâu Tịnh. Anh đã đẩy dự án mới lẽ ra sẽ ra mắt vào cuối năm sang thành nửa tháng sau. Điều này đúng là thách thức lớn. Mọi kế hoạch chuẩn bị dài tới cuối năm đều phải đẩy nhanh tiến độ, mà như vậy thì vấn đề marketing cũng không đạt được hiệu quả tốt như dự tính ban đầu.
Có điều, hành động lần này khiến mọi người cũng nhận ra, chắc chắn là Khâu Tịnh vừa nhận được thông tin gì đó rồi mới đưa ra quyết định này. Đoán cũng biết, sản phẩm lại bị sao chép, nhưng lần này Khâu Tịnh không bỏ qua như những lần trước nữa.
Mặc dù phải đẩy nhanh tốc độ, nhưng tinh thần của nhân viên cũng được nâng cao lên. Ngoài việc Khâu Tịnh sẽ phát thưởng lớn cho bọn họ vì thời gian sau có lẽ sẽ tăng ca liên tục, họ cũng vô cùng phấn chấn khi nghĩ đến việc đứa con tinh thần mà họ cố gắng bao lâu sẽ sớm được ra mắt.
Trong tốp năm tốp bảy nhân viên đang lục đục bàn tán xôn xao đi ra khỏi phòng họp, có một nhân viên tách ra khỏi đám đông, đi đến cầu thang thoát hiểm, lôi điện thoại ra chăm chú nhắn tin. Tới lúc hắn vừa chuẩn bị bấm nút gửi, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo phát ra sau lưng.
“Tôi thách cậu dám bấm nút gửi đi đấy.”
Nhân viên kia vừa nghe thấy giọng nói này liền run tay, điện thoại lập tức rớt xuống đất, lăn lông lốc xuống cầu thang, vỡ nát.
Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đang cười lạnh của Khâu Tịnh, chân lập tức run lên. Hắn quỳ thụp xuống, ôm chân Khâu Tịnh.
“Khâu tổng, tôi không muốn vậy đâu…Là người bên Cao thị, uy hiếp vợ con tôi…Khâu tổng, anh phải thông cảm cho tôi. Anh biết tôi đối với thiết kế này có bao nhiêu tâm huyết mà…nếu không phải vợ con tôi nằm trong tay Cao D…người của Cao thị…thì tôi làm sao có thể đưa tâm huyết của mình cho người khác chứ…”
Khâu Tịnh đứng trên cao nhìn người ngồi dưới đất, sau đó quay đầu hất mặt với mấy người đứng phía sau anh. Hai tên mặc đồ đen sau lưng anh lập tức nhận lệnh, đi tới tách nhân viên kia ra khỏi Khâu Tịnh.
“Cao Dương thì nói là Cao Dương. Chuyện đã tới nước này rồi còn giấu giếm làm gì chứ?”
“Khâu tổng…tôi…tôi…Đúng là do Cao Dương, anh ta bắt vợ con tôi ra uy hiếp, tôi hết cách rồi…anh thông cảm cho tôi với…tôi không muốn đâu…”
Nhân viên kia bắt đầu gào khóc, ôm mặt. Nhìn dáng vẻ kia, có lẽ thời gian qua cũng chịu không ít áp lực, tiếp tục lải nhải: “Cao Dương bắt người sau đó uy hiếp tôi. Người như Cao Dương, tôi có báo cảnh sát cũng như không…”
“Gián điệp kinh tế, không biết là sẽ ở tù bao nhiêu năm? Thực ra lúc xảy ra chuyện, cậu có thể lựa chọn đến gặp tôi để xin giúp đỡ. Tôi đảm bảo lúc đó tôi sẽ rất thông cảm cho cậu. Cũng sẽ giúp đỡ cậu.”
“Khâu tổng…tôi…”
“Đừng gọi tôi là Khâu tổng. Chuyện cậu làm, chắc cậu cũng biết là sẽ ảnh hưởng tới Khâu thị nặng nề như thế nào. Cậu không còn là nhân viên của Khâu thị nữa.”
Khâu Tịnh thở dài. Đây là một người tài, lại uổng phí mất một người.
“Đem người đi đi. Nhớ hỏi cho rõ ràng tất cả thông tin quan trọng, sau đó báo cáo cho tôi.”
Hai tên đồ đen gật đầu, xách người đi. Chuyện này xảy ra thì có thể xác định được, những gì trong xấp tài liệu của Bạch Vân Y đưa cho anh, có thể tin tưởng được. Khâu Tịnh cất nhanh bước chân về phòng, anh phải mau chóng dọn dẹp đồ đạc tan làm để còn mua thức ăn ngon về thưởng cho cô vợ nhỏ ở nhà nữa.
***
Hôm nay mới vừa dọn đồ tới đây nên hiện tại Bạch Vân Y vẫn còn đang sắp xếp đồ đạc. Cũng may nhà này rất nhiều phòng, mà Khâu Tịnh cũng không ép cô ngủ chung phòng với anh. Dọn dẹp xong cũng mất cả một buổi, mồ hôi cũng tuôn ra đầy người, Bạch Vân Y đành lấy đồ ngủ đi tắm.
Tắm rửa xong rồi mà Khâu Tịnh vẫn chưa về, nhớ lại lúc trưa Khâu Tịnh trở về nhà có bảo tối nay sẽ ăn cùng nhau, còn bảo là sẽ mua đồ ăn ngon về cho cô. Vậy nên sau khi suy ngẫm một chút, Bạch Vân Y xắn tay áo vào nhà bếp nấu ăn.
Phải nói là đã lâu lắm rồi Bạch Vân Y vẫn chưa có tự tay nấu nướng, từ lúc xuyên qua đến giờ đều có người làm nấu cho cô ăn. Mà ở đây Khâu Tịnh chỉ thuê dịch vụ dọn dẹp nhà theo tuần vì anh không có người lạ trong nhà, nhờ vậy nên Bạch Vân Y lại được dịp tự tay nấu ăn.
Căn nhà này chỉ mới mua gần đây thôi, cũng không biết là ai giúp Khâu Tịnh lắp đầy tủ lạnh. Lúc Bạch Vân Y mở tủ lạnh ra cũng được một phen hết hồn, thực phẩm đầy ắp tràn trề. Cô lựa chọn ra vài món đơn giản, bắt đầu nấu nướng.
Vậy mà, cho tới lúc cô nấu xong, Khâu Tịnh vẫn chưa về. Thế là cô dọn sẵn thức ăn ra bàn, bọc màng bọc thực phẩm lại cẩn thận rồi ra sofa nằm xem phim đợi anh về.
Cho nên, lúc Khâu Tịnh về được tới nhà thì nhìn thấy chính là cô vợ của mình đang nằm ngủ trên sofa, mùi thơm của thức ăn vẫn chưa tan đi hết, có lẽ trước đó cô tự tay nấu ăn đây mà.