“Liễu mẫu luôn ở trong bếp sao?” Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt đứt lời nói của Mộ Như một lần nữa.
“Tôi không có ở đó suốt,” Liễu mẫu từ xa nhìn Mộ Như rồi trả lời thành thật: “Tôi chỉ nấu cơm và canh trong phòng bếp nhỏ, thỉnh thoảng đi đến phòng bếp lớn giúp đầu bếp rửa rau hoặc làm chuyện vật.”
Liễu mẫu nhìn Mộ Như sau khi bà nói xong, tôi xin lỗi, Đại thiếu phu nhân, mặc dù tôi biết cô cần một nhân chứng, nhưng tôi không thể nói dối, tôi chỉ đi vào bếp lớn để giúp rửa rau. Đầu bếp cũng biết nên tôi không thể nói dối được.
Mộ Như biết Liễu mẫu nói thật nhưng cô không thêm thuốc gì vào thuốc của Tịch Mộ Tuyết. Ông trời vó thể làm chứng cho cô, nhưng ông ấy lại không để Liễu mẫu đứng ra làm chứng.
“Lưu Hạo, thứ gì được cho vào tguocos của Nhị thiếu phu nhân vậy?” Thấy Tịch Mộ Như không lên tiếng, dì Mai lập tức quay sang Lưu Hạo, bác sĩ gia đình đang nhỏ thuốc cho Tịch Mộ Tuyết.
“Có hạt ý dĩ, táo gai, nhân sâm,” Lưu Hạo nhìn đống thuốc, cau mày nói thêm: “Còn lại đều là thuốc trong đơn thuốc của các vị danh y.”
“Người thông thường đều biết. Táo gai, nhân sâm và hạt ý dĩ có tác dụng lưu thông máu và loại bỏ huyết ứ. Phụ nữ mang thai đều khôbg được uống. Thêm những thứ này vào thuốc của Nhị thiếu phu nhân là có ý gì? “
“ Tôi không thêm gì cả,“ Mộ Như quả quyết với lời nói của mình, nhìn Đông Phương Mắc nói chắc chắng, “Tại sao tôi lại phải thếm những thứ đó vào thuốc của cô ấy làm gì chứ?
“Cô không thêm vào. Vậy là Liễu mẫu thêm vào sao?” Đông Phương Mặc hiển nhiên rất không hài lòng với lời nói của Mộ Như, vì vậy anh lạnh lùng hừ mũi, “Lúc đó, trong phòng bếp chỉ có hai người các người. Không lẽ những thứ đó biết bay mà bay vào hay sao?
“Anh muốn nói gì thì nói, dù sao em cũng không thêm vào.” Mộ Như đột nhiên nóng nảy, nhân tố phản nghịch ẩn sâu trong lòng cô đột nhiên lao ra, không khỏi cao giọng nói.: “Các người chỉ là phỏng đoán thôi, anh có bằng chứng gì để chứng minh rằng em đã cho những thứ đó vào thuốc của cô ấy? Muốn kết tội ai đó, trước tiên cũng phải có đủ chứng cứ. Anh có chứng cứ nào không? Ai đã nhìn thấy em bỏ thứ gì vào thuốc.”? ”
Mọi người nghe xong lời nói của Mộ Như, đều sửng sốt, lập tức nhìn về phía Liễu mẫu cách đó không xa, hiển nhiên lúc Mộ Như nấu thuốc cho Tịch Mộ Tuyết thì chỉ có Liễu mẫu đi vào.
Liễu mẫu lắc đầu, vội vàng nói: “Tuy rằng tôi không có ở trong bếp, nhưng Đại thiếu phu nhân chắc chắng sẽ không có cho thêm thứ gì vào thuốc, tôi có thể bảo đảm như vậy.”
“Không ai nhìn thấy. Không có nghĩa là cô không làm điều đó!” Giọng nói của Đông Phương Mai không lớn nhưng lại rất mạnh mẽ, bà nói yếu ớt:“ Mộ Như, con đã chăm sóc cho Mộ Tuyết trong thời gian này, con cũng đã đọc rất nhiều sách cho phụ nữ mang thai. Con phải rõ những thành phần gì trong thức ăn sẽ gây sẩy thai...”
“ Nhị thiếu phu nhân đang chảy máu không thể ngừng, tôi nghĩ chúng ta cần phải nhanh chóng đến bệnh viện”, bác sĩ gia đình Lưu Hạo nói, tình cờ cắt ngang lời nói của Đông Phương Mai cùng một lúc.
“Vậy thì nhanh chóng đưa Nhị thiếu phu nhân đến bệnh viện,” Đông Phương Măchliếc nhìn Tịch Mộ Tuyết đang nằm trên ghế sô pha, sau đó trừng mắt nhìn Tịch Mộ Như đang đứng một bên, trầm giọng nói với nhân viên vệ sĩ ngoài cửa, giọng nói khàn khàn: “Nhốt cô ta xuống dưới tầng hầm, để cô ta suy ngẫm về hành vi xấu xa của mình, khi nào cô ta thành thật giải thích tội ác của mình thì khi đó chúng ta sẽ thả ra!”