Tân Hải, Nhất Thốn Mặc
Sác mặt Đông Phương Mặc u ám, trước mặt là một đống ảnh chụp, trong đống ảnh này còn có hai người anh biết rất rõ.
A Hạo đứng sang một bên, nhỏ giọng báo cáo với anh: “Đây là ảnh của Nhan Như và người nhà của cô ấy chụp nửa tháng trước.”
Sau khi trở về từ đảo Tinh Nguyệt, Đông Phương Mặc đã điều tra kỹ tình hình của Nhan Như, thật ra để điều tra một người cũng không khó, chưa kể hiện tại anh đã có manh mối để điều tra Nhan Như.
Anh bắt đầu điều tra từ triển lãm Nghệ thuật ở Paris mới biết cô đang ở Hàn Quốc, tranh của cô được bán ở một số phòng trưng bày, người của anh đã phải túc trực ở đó 24/24 để chờ Nhan Như xuất hiến.
Cuối cùng công sức cũng được đên đáp, người của Đông Phương Mặc túc trực mấy ngày ở hai phòng tranh đó ở Hàn Quốc, họ đã nhìn thấy bóng dáng của Nhan Như khi cô đi giao tranh.
Sau đó, họ đi theo Nhan Như, phát hiện cô không sống một mình ở Hàn Quốc, mà sống với một cô con gái nhỏ và một thanh niên, người thanh niên đó chính là ông chủ của họ, Đông Phương Mặc.
Lúc đó, cấp dưới của Đông Phương Mặc sợ hãi muốn ngất xỉu, anh ta nhanh chóng báo cáo tình hình với sếp của mình, A Hạo, A Hạo cũng bị sốc, sau đó anh ta nhanh chóng hỏi cấp dưới của mình có nhìn nhầm không, bây giờ Đông Phương Mặc đang ở Tân Hải.
Người của A Hạo nhanh chóng nói họ đúng là nhìn thấy Đông Phương Mặc, không, là một người đàn ông giống hệt Đông Phương Mặc, anh ta đang sống với Nhan Như.
Để chứng minh những gì mình nói không phải là nói dối, người của A Hạo đã trốn trong khu rừng cách nhà Nhan Như hàng chục mét, rồi chụp ảnh họ trên ban công bằng camera với độ phân giải cao.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Những bức ảnh này hiện được đặt trước mặt Đông Phương Mặc, có ảnh một mình Nhan Như, có ảnh một mình cô gái nhỏ, tất nhiên cũng co ảnh một mìn Đạo Kỳ Huyền, đồng thời, có ảnh ba người họ đang đứng trên ban công trò chuyện vui vẻ.
A Hạo thấy Đông Phương Mặc không nói, liền thận trọng báo cáo: “Đã điều tra rõ ràng, người giống hệt ngài tên là Đạo Kỳ Huyền, 5 năm trước, anh ta và Nhan Như đã kết hôn, cô gái nhỏ này tên là Nhan Phi Vũ, biệt danh của con bé là Vũ Vũ, và Tiểu Mao Vũ.”
Đạo Kỳ Huyền? Đông Phương Mặc trong lòng hừ lạnh một tiếng, xem ra nó không có đi tu như lời nó nói.
“Đạo Kỳ Huyền này, bây giờ làm gì?” Đông Phương Mặc bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này vẫn chưa điều tra ra,” A Hạo lau mồ hôi trên trán rồi nói với vẻ tội lỗi: “Họ chỉ thấy anh ta ra vào nhà của Nhan Như, phát hiện đứa con gái nhỏ gọi anh ta là bố, những người khác vẫn chưa điều tra ra gì, họ nói có thể Đạo Kỳ Huyền đang thất nghiệp.”
“Ra vậy,” Đông Phương Mặc dùng tay bóp trán, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu A Hạo có thể lui xuống.
Đạo Kỳ Huyền? Đúng là cái tên hay, nó từng vô cùng thích ô tô, coi xe như sinh mệnh của mình, nhưng cuối cùng, chính chiếc xe ô tô đó lại hủy hoại cuộc đời nó.
Bây giờ, nó không còn đua nữa, nhưng lại đã đổi họ của mình thành một chiếc xe, có thể thấy nó vẫn còn nhớ trải nghiệm đua xe.
Chỉ là nó không chơi đua xe nữa, vậy bây giờ nó chơi cái gì? Lặn biển sao?
Nhan Như biến mất khỏi du thuyền của Đông Phương Tuấn rồi trở về Hàn Quốc an toàn, từ đó có thể thấy Đông Phương Vũ, tức là Đạo Kỳ Huyền đã cứu cô.
Nhưng năm năm trước, làm thế nào Nhan Như gặp được Đông Phương Vũ?