Nhan Như hứa sẽ trả lời điện thoại trong mười phút, Tiểu Mao Vũ ở trong phòng mất bình tĩnh liền bước ra, sau đó cười nói: “Vừa rồi Nam Kha gọi cho em, nói trong nước có triển lãm nghệ thuật, công ty đó gửi thư mời cho em đến địa chỉ của em ở Pháp, nên mười ngày sau em phải sang Pháp tham gia triển lãm nghệ thuật ”.
“Đi Pháp?” Tiểu Mao Vũ lập tức có hứng thú nên không nhịn được hét lớn: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi Pháp, con muốn gặp bác Nam Kha.”
“Cuối tháng con không định tham gia biểu diễn ba lê sao?” Nhan Như nhanh chóng nhắc nhở cô bé, “Tiểu Mao Vũ, con thay mặt nhà trẻ tham gia cuộc thi, con không muốn tham gia để dành giải thưởng lớn sao?”
Nhan Phi Vũ sững sờ khi nghe chuyện này, sau đó bất lực nói: “Thôi, mẹ đi Pháp đi, Vũ Vũ chỉ có thể ở lại Hàn Quốc múa ba lê, nhưng côn không muốn mua ba lê, mua ba lê chân con sẽ bị đau.”
Nhan Như cảm thấy đau lòng sau khi nghe cô bé nói, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve đôi vai nhỏ của cô bé nói: “Vũ Vũ của chúng ta không phải là võ sĩ mạnh mẽ sao? Trước khi đi học múa ba lê, mẹ đã hỏi con có sợ đau chân không, con nói không, lúc đó mẹ cũng đã nói với con kiên trì là chiến thắng, bây giờ con không dễ dàng gì mới múa được, vậy mà con muốn từ bỏ sao?”
Mao Vũ cắn môi, sau đó lắc đầu nói: “Con sẽ không từ bỏ, con không sợ đau, con đi mua ba lê, lần này, con là diễn chính.”
Nhan Như gật đầu một chút, rồi thở dài hài lòng nói: “Ừm, Vũ Vũ, hôm nay chúng ta đến công viên quốc gia Kruger đều đã mệt, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau ăn ở nhà hàng, rồi ngủ sớm để sáng mai trở về Hàn Quốc vào nhé.”
Vũ Vũ đã vui vẻ trở lại, sau đó chạy tới nắm tay Đạo Kỳ Huyền bước ra ngoài cửa nói: “Ba, thật ra con không ghét chú Park Yongjun đến vậy, nhưng chú ấy luôn thích nói chuyện với con, khiến Vũ Vũ không thể nói chuyện với ba“.
Đạo Kỳ Huyền không khỏi nở nụ cười, cúi người bế Vũ Vũ, áp trán vào trán cô bé nói nhỏ: “Vậy thì lần này mẹ đi Pháp, hôm nào ba ba sẽ ngủ với Tiểu Mao Vũ được không? Chúng ta sẽ nói chuyện thật nhiều?”
“Được ạ,“ Vũ Vũ vui vẻ trở lại, vừa quay đầu lại thì đã đến nhà hàng, vì vậy cô bé vui vẻ hét lên với Nhan Như đang đi theo họ: “Mẹ ơi, nhanh lên, con muốn ngồi bên cửa sổ.”
Nhan Như gật đầu, tăng tốc chạy theo Đạo Kỳ Huyền và Tiểu Mao Vũ, hai cha con này đặc biệt đẹp đẹp như thiên thần, họ thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà hàng.
Cô và Đạo Kỳ Huyền đã là vợ chồng được 5 năm, thật ra rất hợp nhau, Đạo Kỳ Huyền là một người cực kỳ giỏi giang, đặc biệt là đối với Vũ Vũ, có thể nói là một người chồng cực kỳ có trách nhiệm.
Người ngoài không biết thì nghĩ họ là một gia đình vô cùng hòa thuận cùng hạnh phúc, ngay cả Vũ Vũ cũng rất vui vì mình được sinh ra trong một gia đình như vậy.
Nhưng Vũ Vũ không phải tất cả đều hài lòng, đôi khi cô bé rất không hài lòng, đặc biệt là hai năm gần đây, từ khi cô bé học mẫu giáo, dần dần cô bé cảm thấy có điều gì đó không ổn với gia đình của mình.
Một đêm, khi Nhan Như đưa cô bé đi ngủ, cô bé đã hỏi Nhan Như một câu kỳ lạ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, những đứa trẻ khác nói bố và mẹ đều ngủ cùng giường, nhưng tại sao con lại không thấy mẹ và ba ngủ cùng giường?”