Mộ Như rất khó chịu, dùng tay sắp xếp phần vải bị hỏng trên ngực, nghe xong lời nói của Đông Phương Vũ, cô nhìn anh một cách giận dữ, rất bất bình với lời buộc tội của anh.
“Tịch Mộ Như tôi từ khi còn nhỏ đã biết thế nào là trong sạch và lòng tự ái. Tất nhiên, tôi không thể so sánh với một người từng trải qua sự đời như Đông Phương nhị thiếu gia về khía cạnh này, nhưng Mộ Như nghĩ anh làm nhiều chuyện này như vậy thật xấu hổ.” Giọng Tịch Mộ Như mang theo sự chế giễu, thờ ơ và xa lánh. Ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô là, Đông Phương Vũ, anh chỉ là một con lợn giống khi nhìn thấy một người phụ nữ.
Đông Phương Vũ khẽ cau mày khi nghe những gì Tịch Mộ Như nói, anh từng nghĩ Tịch Mộ Như hơi ngốc khi còn ở “Nhất Thốn Mặc”, cô là người không biết đánh trả hay chửi bới bất kì ai.
Nhưng anh chưa bao giờ ngờ được là Tịch Mộ Như vừa bước ra khỏi “Nhất Thốn Mặc” thì lại có hàm răng sắc nhọn như vậy, dường như phụ nữ vẫn phải lưu giữ sự tự về, dù đã mất đi bản chất khi bị nhốt trong một chiếc lồng.
Nhìn thấy người phụ nữ đang hai tay ôm ngực quay người bước ra khỏi cửa, anh lập tức duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của cô một lần nữa rồi kéo nhẹ người phụ nữ vào lòng.
Anh nhướng mày, môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, cánh tay ôm chặt cô vào lòng, anh cúi đầu, vùi đầu vào chiếc cổ thanh tú thơm tho của cô, nhìn cô, đôi môi mỏng ngậm lấy dái tai tròn trịa khẽ thì thầm: “Em không cần phải khán cự như vậy, để tôi dạy em...”
“Tôi không muốn”, Mộ Như nhanh chóng phản bác, mặc dù không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Đông Phương Vũ, nhưng vẫn có thể từ chối bằng miệng: “Đông Phương Vũ, tôi không muốn gì cả, hãy để tôi đi!”
Đông Phương Vũ dường như không nghe thấy lời kháng cự cùng từ chối của Mộ Như, môi mỏng liếm nhẹ dái tai tròn trịa của cô, hơi thở nóng bỏng lan tràn trên cổ của Mộ Như, nhanh chóng nhuộm đỏ làn da trắng nõn của cô.
Cơ thể của Mộ Như rung đến không kiểm soát được, một tiếng rên rỉ khó chịu bất giác tuôn ra trong cổ họng.
Tịch Mộ Như vốn còn rất non nớt trong chuyện này, muốn đối đầu với Đông Phương Vũ, quả thực có chút mềm lòng, biết Đông Phương Vũ có vô số phụ nữ, lúc này, anh đương nhiên biết cách kích động dục vọng ẩn sâu nhất trong cơ thể của một người phụ nữ, chưa kể đến chuyện Tịch Mộ Như vẫn là người phụ nữ mà anh đã chiếm hữu qua.
Cơ thể của Mộ Như không thể động đậy trong vòng tay của Đông Phương Vũ, vì vậy cô giơ tay đẩy đầu Đông Phương Vũ đang vùi vào giữa cổ mình, vì anh liếm dái tai mà ngứa ngáy, hơi nóng anh thở ra khiến cô không nhịn được.
Tuy nhiên, do lỏng tay nên phần vải rách trên ngực cô bỗng nhiên bung ra... (Ở đây bỏ qua một trăm chữ, các bạn hãy nhắm mắt mà tưởng tượng nhé).
Đông Phương Vũ bật ra một tiếng cười trầm thấp đến mức không nghe được, rồi dùng cánh tay của mình một lần nữa đè chặt cơ thể cô lên người anh... (Ba mươi từ được lược bỏ ở đây, mình nghĩ vậy)
Cái chạm vừa mềm mại vừa cứng rắn, tất nhiên, không phải là tia lửa trong chốc lát, mà là sự mơ hồ trong tích tắc.
Đông Phương Vũ xoay người đặt cô trước cánh cửa tủ quần áo, đè người cô càng mạnh hơn... (Mười hai chữ bỏ qua ở đây, đừng trách tôi, tôi không biết gì cả)