“Đông Phương Nhị thiếu gia, vì là anh muốn giúp tôi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, sau này anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Hy vọng duy nhất của tô là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau, kể cả nếu chúng ta nhìn thấy nhau, thì có thể giống như những người qua đường A và B chưa từng quen biết nhau, đi ngang qua cũng không sao, anh thấy sao?”
Trái tim Đông Phương Vũ đột nhiên thắt lại như bị dây thừng trói chặt, đôi mắt băng thâm trầm nhanh chóng nhuốm một chút đỏ sẫm, thân thể vững vàng gần như theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến Tịch Mộ Như sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cô không muốn gặp lại anh, điều này hoàn toàn không phù hợp với sự lo lắng và đề phòng của anh vừa nghĩ.
Mộ Như thấy Đông Phương Vũ đứng im lặng không lên tiếng cũng không đợi anh trả lời, liền thờ ơ xa xăm nói: “Đông Phương Nhị thiếu gia, tôi biết năng lực của anh rất lớn, có thể giúp được rất nhiều người. Đúng vậy, tôi cùng Đông Phương Nhị thiếu gia có chút vướn bận, nhưng chắc chắn điều đó là không sao cả, đúng không? “
Nghe vậy, Đông Phương Vũ không khỏi nắm chặt hai tay thành nắm đấm dưới tay áo, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, lửa giận đã bốc lên gần như không thể khống chế được, nếu không nắm chặt tay lại, anh sợ mình đột nhiên duỗi tay ra bóp chết người phụ nữ ngu dốt này.
Trong suy nghĩ của anh, Tịch Mộ Như là một người phụ nữ nhu mì, ngoan ngoãn, sống hiểu biết và khéo léo, không bao giờ tranh cãi với người khác hay không chịu khuất phục trước số phận, nhưng không ngờ chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, cô lại trở nên đanh đá như vậy, cô lại còn dám khinh thường anh như vậy.
Có bao nhiêu phụ nữ trên thế giới này có thể ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy anh, có bao nhiêu phụ nữ háo hức muốn đến gần anh? Ngay cả khi đó chỉ là một vài người thì họ chỉ cần anh có thể nhìn vào họ? Nếu anh có thể hôn lên má một người phụ nữ, người phụ nữ đó sẽ phấn khích đến mức không rửa mặt trong mấy ngày.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh thật tốt, cô còn không muốn nhìn thấy anh, rõ ràng là không thích anh, từ nhỏ đến giờ, Đông Phương Vũ đã từng chịu sỉ nhục như vậy sao? Hơn nữa, cô lại là một ngưới xấu xí có vết bớt cùng vết sẹo trên trán cũng đủ làm anh bẽ mặt?
Chỉ là, vừa rồi rõ ràng anh đã đồng ý yêu cầu của cô, xem ra lúc này anh cũng có chút hối hận, chẳng lẽ trong lúc sơ ý, Đông Phương Vũ đã rơi vào cái bẫy do anh đào rồi sao?
Quên đi, người phụ nữ chết tiệt này, người phụ nữ có bộ não không bình thường này, người phụ nữ này có mắt mọc sau đầu, người phụ nữ này không biết anh đến với đây để cho cô một cơ hội...
“Ừm, tôi hứa với em yêu cầu không bổ ích này”, Đông Phương Vũ sốt ruột nói, nhìn Tịch Mộ Như đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt cô đơn, rồi nhàn nhạt nói: “Tuy nhiên, em phải đồng ý mộ yêu cầu của tôi.”
“Đông Phương Nhị thiếu gia, xem ra ang không nói là không có điều kiện khi anh giúp tôi, đúng không?” Giọng nói của Mộ Như lập tức lạnh xuống, nhàn nhạt nhắc nhở anh thật quá đáng, sau đó lạnh lùng nói: “Thứ lỗi, Đông Phương nhị thiếu gia, tôi sẽ không đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của anh, vì vậy bây giờ anh có thể để tôi đi chưa? Tôi đang đi vào nhà, còn anh lại chặn đường của tôi.”
Đông Phương Vũ nghe xong lời của Mộ Như lập tức sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, người phụ nữ chết tiệt này, thật ra là cô nói anh là chó, vì chó ngoan sẽ không cản đường.