Xe của Đạo Kỳ Huyền lái đi, Nhan Như ôm Tiểu Mao Vũ của mình đi về phía cửa Mặc Viên, cô biết mình không thể trốn thoát, ít nhất là bây giờ, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
Đông Phương Mặc nhanh chóng đi tới, nhìn vệ sĩ đang sững sờ, sau đó lạnh lùng nói với anh ta: “Đêm nay là anh nằm mơ, không thấy gì cả!”
“Được!” Vệ sĩ kinh ngạc đi tới, sau đó vội vàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
A Hạo ở bên cạnh Đông Phương Mặc liếc mắt, sau đó nhanh chóng xoay người, anh ta biết A Hạo sẽ chăm sóc cho vệ sĩ, anh ta có thể ngủ một giấc, liền để đại sư thôi miên xóa trí nhớ của anh ta.
Khi đi đến cửa phòng ở lầu hai Mặc Viên, dùng tay vặn khóa cửa, anh lại phát hiện nó đã bị khóa, anh không khỏi mỉm cười.
Anh biết Nhan Như đã hiểu lầm, hẳn là cô nghĩ sự biến mất của Tiểu Mao Vũ là do kẻ thù của anh gây ra, nhưng sự thật mà A Hạo điều tra lại chứng minh sự biến mất lần này của Tiểu Mao Vũ không liên quan gì đến kẻ thù của anh.
Được rồi, bây giờ hai mẹ con họ đều đang tức giận, trước tiên anh không nên quấy rầy họ, Đạo Kỳ Huyền nói đúng, con người nên duy trì tình cảm, sau đó, anh nên cố gắng để phụ nữ nảy sinh tình cảm với anh, đúng không?
Nghĩ đến đây anh lại cảm thấy chán ngán, nữ nhân kia đã là của anh rồi, anh còn vung đấp tình cảm gì?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hơn nữa, anh cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, lấy đâu ra nhiều thời gian và tâm sức để giải quyết chuyện sóng gió?
Khi còn trẻ, anh ở Mỹ, đã trải qua một mối tình đầy sóng gió, nhưng tình yêu đó dù có mãnh liệt nhưng vẫn là vì sự hờ hững và tàn nhẫn của cô ấy mà tan vỡ.
Anh không nảy sinh tình cảm nữa, một khi rung động sẽ tổn thương da thịt, anh thề kiếp này sẽ không bao giờ có tình yêu nữa, chỉ cần là có dung mạo xinh đẹp, phù hợp với chức vị nữ chủ nhân của Đông Phương gia là đủ.
Sau đó, 14 năm trước, không lâu sau khi anh từ Mỹ trở về, anh không ngờ lại gặp một người phụ nữ, cô ấy tên là Tịch Mộ Tuyết, mặc dù lúc đó cô ấy mới 12 tuổi nhưng cách cư xử rất tốt bụng, vẻ ngoài xinh đẹp của cô đã khiến anh run động, ngay lập tức, anh đã quyết định đây là người vợ mà anh đang tìm kiếm, một người có thể chung sống với anh cả đời.
Ba mẹ anh lúc đó rất phản đối, vì ba anh không muốn dính líu đến nhà họ Tịch mà mẹ anh lại muốn anh kết hôn với Khuông Doanh Doanh, vì ba của Khuông Doanh Doanh là phó thị trưởng, liên hôn với nhà họ Khuông sẽ có lợi cho Đông Phương gia.
Nhưng lúc đó anh rất bướng bỉnh, lại xác định được cô gái nhà họ Tịch nên đã lập hôn ước với Tịch Mộ Tuyết, từ đó anh chuyên tâm vào việc học, rồi chuyên tâm lo cho công việc kinh doanh của gia đình, rồi khi lớn lên, anh chỉ cần lo lắng cho một người phụ nữ trong đời là đủ.
Anh biết anh thực sự không có được tình yêu thực sự với Tịch Mộ Tuyết, nếu anh thực sự yêu cô, anh sẽ không dùng cách đó trả thù cô khi cô sắp kết hôn với Đông Phương Vũ mà anh đóng giả.
Nói chung, tình yêu của anh dành cho cô ta, ngay từ khi 20 tuổi, đã chết hoàn toàn do sự toan tính của người phụ nữ đó, bây giờ anh vẫn muốn một người phù hợp với mình, không có bất kỳ âm mưu nào, một người phụ nữ có thể giữ cho riêng mình làm, vợ của mình.