Đêm nay Đông Phương Mặc về rất muộn, nhưng khi chú Liễu đẩy xe lăn vào sảnh tầng một của “Nhất Thốn Mặc”, liền nhìn thấy mọi người đều ngồi ở đại sảnh, hiển nhiên mọi người đều đang đợi anh.
Chiếc mũ lưỡi trai của anh vẫn để thấp, mặc một bộ vest và một chiếc khăn quàng cổ, đeo một chiếc mặt nạ bông màu trắng trên mặt, và cả đôi găng tay trắng trên tay, gần như hoàn toàn quấn lấy chính mình.
“Bác hai, dì Mai, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Đông Phương Mặc có vẻ già nua và khàn khàn: “Muộn như vậy mà chưa nghỉ ngơi, mọi người đang có chờ kết quả cuộc đàm phán của cháu với Rodger không?”
“A Mặc, cháu và Rodger bàn bạc như thế nào thì sẽ ngày mai biết kết quả,“ Đông Phương Anh Vũ khẽ thở dài, nhìn Đông Phương Mặc nói: “Mấu chốt của bây giờ là, Đại thiếu phu nhân, Tịch Mộ Như, cô ấy đang mang thai! “
“ Cái gì?” Giọng nói già nua và khàn khàn của Đông Phương Măch rõ ràng là bị sốc, sau đó hỏi với những lời gần như nghi ngờ tai của mình nghe lầm: “Làm sao có chuyện này được? Có nhầm lẫn gì không?”
“Làm sao chúng ta có thể nhầm lẫn được?” Đông Phương Mai trừng mắt nhìn Đông Phương Mặc, sau đó nói rất khó chịu: “Cái này là do Lưu Hạo phát hiện bằng cách kiểm tra máu của cô ấy. Nếu không phải là Lưu Hảo...”
“Tại sao Lưu Hạo lại giúp cô ấy kiểm tra máu?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời nói của Đông Phương Mai, giọng nói khàn khàn như cũ trầm thấp. “Cô ấy không phải bị nhốt dưới tầng hầm sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh cả, chuyện là thế này...” Đông Phương Tuấn vội vàng nói, rồi thở dài một hơi lớn tiếng nói: “Tôi và anh hai đều rất nóng lòng dù sao thì chị dâu cũng đang sốt cao, nhưng tôi cũng nghĩ là chị ấy lại có thai.”
“A Vũ đâu?” Đông Phương Mặc liếc nhìn về phía đại sảnh hỏi với giọng bình tĩnh.
“A Vũ và Tịch Mộ Tuyết cãi nhau rồi. Cậu ấy muốn chở Tịch Mộ Tuyết về nhà họ Tịch, nhưng Tịch Mộ Tuyết không chịu quay về. Khi đang tức giận, cậy ấy lái xe đi rồi”, Đông Phương Mai nhìn Đông Phương Mặc nói rồi nở một nụ cười gượng: “Tính khí của A Vũ vẫn như mười năm trước, lúc nào cũng rất nóng nảy. Ta đã không đồng ý với nó là khi nó muốn kết hôn với Tịch Mộ Tuyết thì có thể coi hôn nhân là chuyện vặt vãnh.”
“A Vũ, đứa nhỏ này quả thực thiếu một chút kỷ luật,” Đông Phương Anh Vũ tiếp tục nói: “Tuy rằng cậu ấy và Tịch Mộ Tuyết không tổ chức hôn lễ, nhưng Đông Phương gia của chúng ta đã trả 200 triệu cho việc này, không lẻ bây giờ chúng ta mất trắng sao?”
“ Anh hai tiếp tục ăn chơi như thế này. Tôi nghĩ sớm muộn gì gia tộc Đông Phương cũng sẽ bị hủy hoại”, Đông Phương Tuấn cũng thở dài lắc đầu, cậu quả thực vô cùng thất vọng với anh hai của mình.
“Vì sao A Vũ lại muốn đuổi Tịch Mộ Tuyết về nhà họ Tịch?” Giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn trầm thấp như cũ, khiến người ta không khỏi có chút lo lắng.
“Nó đưa ra khá nhiều lý do,” Đông Phương Mai hừ lạnh: “Cậu ấy đưa luật lệ của Đông Phương gia ra, nói phụ nữ hiếm muộn không thể ở lại Đông Phương gia, nhưng bây giờ y học tiên tiến như vậy, người ta dù có mất một buồng trứng thì làm sao có thể không sinh được? Nếu thụ thai tự nhiên khó khăn, thì không phải có thể thụ tinh nhân tạo sao?”
“Ta nghĩ điều đầu tiên A Vũ mất kiểm soát là muốn đuổi Nhị thiếu phu nhân đi” Đông Phương Anh Vũ chặn lời nói của Đông Phương Mai, sau đó nhìn Đông Phương Mặc nói: “Đại thiếu gia, bây giờ Đại thiếu phu nhân đang mang thai, cậu xem chuyện này nên giải quyết thế nào? “