Mộ Như mua nguyên liệu trở về nhà, định dùng chìa khóa mở cửa nhưng Trịnh Nhất Phàm lại mở cho cô từ bên trong, thấy cô mua nhiều đồ như vậy, anh vội đưa tay ra đón lấy.
“Chiều nay anh không đi làm à?” Mộ Như không khỏi tò mò hỏi khi thấy anh không còn mặc áo blouse trắng nữa.
Vì bình thường vào buổi trưa Trịnh Nhất Phàm phải đi làm nên sẽ không về nhà, mặc dù buổi trưa bác sĩ có hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, nhưng anh lại là bác sĩ khoa cấp cứu, sợ sẽ có bệnh nhân bất ngờ nên anh chỉ tranh thủ chợp mắt một chút vào giờ nghỉ trưa.
“Tôi định làm vào buổi chiều, nhưng buổi tối tôi phải dự tiệc của dì tôi nên tôi đã xin nghỉ.” Trịnh Nhất Phàm sắp xếp các nguyên liệu vào tủ lạnh rồi cười nói: “Nhưng buổi tiệc tối nay tôi lại không có bạn nữ, cô có muốn làm bạn nữ đi cùng tôi không? “
“Tôi?” Mộ Như đưa ngón tay chỉ vào mình, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói: “Không, không, chắc chắn là không được. Tôi không biết khiêu vũ, cũng không có kinh nghiệm đi dự tiệc…”
“Cái này cũng đòi hỏi phải có kinh nghiệm sao?” Trịnh Nhất Phàm giành lời, sau đó cằm nguyên liệu cho bữa trưa rồi mỉm cười về phía nhà bếp, “Mộ Như, cô không biết nhảy, điều đó không quá quan trọng, vì chúng ta có thể không khiêu vũ. À, cô chỉ cần đi với tôi. Dù sao, tôi cũng không muốn nghe dì tôi tiếp tục nói về chuyện kết hôn.
Mộ Như hiểu những gì Trịnh Nhất Phàm nói, cô nghĩ dì của Trịnh Nhất Phàm cũng là người quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh, tuy nhiên, Trịnh Nhất Phàm lại là người đặt sự nghiệp lên hàng đầu, bố mẹ anh đều ở nước ngoài xa xôi nên người dì này rất lo lắng cho anh.
Cô thực sự không muốn đi, nhưng vì Trịnh Nhất Phàm đã lên tiếng, dù sao thì Trịnh Nhất Phàm cũng nói anh không có bạn gái, cô thừa biết các y tá của bệnh viện, Nếu anh nhờ một y tá giúp đỡ, thì anh chắc chắn sẽ gặp rắc rối nếu y tá thực sự nghiêm túc, vì vậy anh chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ.
Cô cảm thấy Trịnh Nhất Phàm đã giúp đỡ bản thân cô rất nhiều, làm bạn nữ cùng anh đi dự tiệc cũng không sao, chẳng phải chỉ giúp Trịnh Nhất Phàm lừa dì của anh thôi sao?
Vì vậy, buổi trưa, Mộ Như và Trịnh Nhất Phàm cùng nhau nấu bữa trưa, Mộ Như nghĩ Trịnh Nhất Phàm sẽ theo chân lý nấu ăn cao xa của quý ông, giống như những người đàn ông lớn khác, không bao giờ bước vào cửa phòng bếp.
Tuy nhiên, cô rất bất ngờ khi thấy Trịnh Nhất Phàm nấu ăn, mặc dù anh không biết nấu đồ ăn Trung Quốc nhưng anh làm những món ăn phương Tây rất chính thống, đặc biệt là bít tết.
Bữa trưa được diễn ra trong hòa bình, Trịnh Nhất Phàm là một quý ông khiêm tốn điển hình, có thói quen sinh hoạt và ăn uống rất tốt, trong lời ăn tiếng nói và cách cư xử cũng rất lịch thiệp.
“Mộ Như, lần trước cô nói cô 19 tuổi sao?” Trịnh Nhất Phàm đứng ở cửa bếp nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang rửa bát, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm,” Mộ Như nhìn anh rồi gật đầu.
“Vậy tại sao cô không học đại học?” Trịnh Nhất Phàm thấy lạ, Mộ Nhú còn trẻ như vậy mà mỗi ngày cô đều nghĩ đến việc tìm việc làm.
“Tôi là sinh viên năm nhất của Đại học Tân Hải, nhưng sau đó vì mẹ tôi bị bệnh nên tôi đã bỏ học“. Mộ Nhú đã đơn giản hóa sự tình trong cuộc sống của mình đến mức tối đa. Cô không đề cập đến chuyện c bị Đông Phương Mặc đuổi khỏi Nhất Thốn Mặc sau khi nhà họ Tịch phá sản với anh.
Tất nhiên, nếu Mộ Như biết ai là chủ nhân của bữa tiệc tối mà cô tham dự, thì cô sẽ nói với Trịnh Nhất Phàm về chuyện của mình ngay lúc này, nhưng trớ trêu thay, cô lại không biết.