“Vậy thì… họ Nhan đi, được không?” Mộ Như nhớ ra nên nói thêm: “Để vẽ tranh, chúng ta phải sử dụng rất nhiều bột màu với nhiều màu sắc khác nhau, tôi nghĩ từ Nhan là tốt nhất.”
“Nhan cũng được,“ Park Jisun gật đầu, sau đó vừa nói với Mộ Như cô ấy vừa lấy điện thoại di động ra, “Được rồi, cô muốn gọi là Nhan gì?”
Đạo Kỳ Huyền nói đùa: “Gọi là màu sắc đi”, Đạo Kỳ Huyền nói đùa: “Màu sắc rất dễ nhớ, nghe cũng hay, nhưng có một từ màu sắc khiến người ta...
“Tôi tên là Nhan Như,“ Mộ Như nhanh chóng giật lấy lời Đạo Kỳ Huyền, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn anh nói: “Đừng quên, đứa con của anh vẫn còn ở trong bụng tôi, bây giờ chúng ta nên chú ý đến việc giáo dục trước khi sinh.”
Đạo Kỳ Huyền đen mặt lại, Park Jisun ở một bên cười hahaha, sau đó Mộ Như nghe cô ấy nói với điện thoại: “Ừ, đã định rồi nên vẫn giữ tên của cô ấy, không phải Nhan Mộ Như, mà là Nhan Như, giống như... “
Nhan Như, Nhan Như, Mộ Như thầm đọc lại cái tên này trong lòng, từ nay về sau, cô là một người mới, không còn là Tịch Mộ Như nữa mà là Nhan Như.
Nhan Như, thân phạn mới toanh này sẽ thuộc về cô, nhưng một tháng sau cô mới có được, khi cầm trên tay, vòng eo của cô đã dày hơn rất nhiều.
Không phải cô không nghĩ đến bỏ đứa bé này mà là cô bất đắc dĩ, hơn nữa đứa nhỏ đã hơn ba tháng đã thành hình trong bụng, làm như vậy rất tàn nhẫn.
Hơn nữa, trước khi không có giấy tờ gì, cô vẫn là một công dân bất hợp pháp, cô trốn trong nhà của Park Jisun, thậm chí còn không dám ra ngoài, sợ bị bắt nên càng không thể đến bệnh viện.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Đạo Kỳ Huyền liền đưa cho cô một khoản tiền và địa chỉ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trịnh Nhất Phàm đang ở California, cô đi tìm anh ấy, tôi hy vọng cô và anh ấy có thể sống trọn đời ân ái.”
Đạo Kỳ Huyền dừng lại một lúc rồi nhìn Mộ Như nói: “Điều duy nhất là tôi hy vọng Trịnh Nhất Phàm có thể chấp nhận đứa con trong bụng của cô, dù gì thì đây cũng là đứa bé của Đông Phương gia, tuy tôi không còn là họ Đông Phương nữa nhưng tôi vẫn mong cô sẽ giữ nó lại.”
Mộ Như sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đừng lo lắng, đứa nhỏ này là của tôi, tôi tin tưởng Trịnh Nhất Phàm sẽ muốn đứa nhỏ này, nếu anh ấy không muốn đứa nhỏ này, thì... tôi thà rằng không đến gặp anh ấy, tôi... sẽ không bỏ rơi đứa bé.”
Đạo Kỳ Huyền gật đầu, sau đó giúp cô mang hành lý, đưa cô lên xe của Park Jisun.
Thật ra, cô vốn dĩ không có gì, tháng này cô ở nhà Park Jisun, Đạo Kỳ Huyền đã giúp cô mua rất nhiều thứ, bây giờ cô rời đi, trên người chứa đầy một túi vải lớn.
Ngồi trong xe của Park Jisun, cô vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông đẹp trai đứng ngoài cửa, thật ra cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!
Bởi vì cô biết khi cô đến Hoa Kỳ, gặp lại Trịnh Nhất Phàm, cô có thể sẽ không bao giờ đến Hàn Quốc nữa.
Từ nay về sau, dù là Đông Phương Vũ hay Đạo Kỳ Huyền, cuộc sống của cô sẽ rời xa những người của Đông Phương gia, vĩnh viễn xa cách.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi xe của Park Jisun khởi động, cũng may là cô ngồi ở hàng ghế sau, không biết Park Jisun có nhìn thấy hay không, vì thực ra cô không quen khóc chứ đừng nói là khóc trong trước mặt người khác.