Nhan Như nhìn người đàn ông đang ngạo mạn kéo quần áo của mình, không khỏi châm chọc nói: “Tối hôm qua anh bị tình nhân đuổi ra ngoài sao?”
Bàn tay đang kéo quần áo của Đông Phương Mặc dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ đã cởi bỏ gần hết quần áo dưới thân, vào lúc này, khuôn mặt của Nhan Như hiện ra một nụ cười nhưng ánh mắt lại không có ý cười...
“Em đang ghen à?” Khóe miệng Đông Phương Mặc hiện ra một tia giễu cợt: “Hay là em bắt đầu quan tâm đến cuộc sống về đêm của tôi rồi?
Tôi ghen à? Nhan Như theo bản năng sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ biết ăn giấm có vị gì, tôi chỉ tốt bụng khuyên anh trong Nhất Thốn Mặc của anh đã có một người phụ nữ rồi, anh đừng tham lam như vậy, tôi nghe nói đàn ông thường làm chuyện này sẽ có xu hướng bị duy thận.”
Đông Phương Mặc nghe xong lời này của Nhan Như, không còn nói gì nữa, mà là dùng sức kéo những sợi vải trên người cô ra, trực tiếp kéo ra rồi ném sang một bên, làm cho cơ thể cô lộ ra ngoài không khí.
“Sut thận đúng không? Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô xem tình trạng suy thận là như thế nào.” Giọng nói của Đông Phương Mặc rõ ràng là tức giận, dục vọng vốn đã bốc lên lúc này càng bùng lên vì tức giận.
Theo sau tiếng gầm của anh, anh liền cởi bỏ quần áo, sau đó bước lên chiếc giường khổng lồ, vươn tay bắt lấy người phụ nữ đang chuẩn bị bước xuống khỏi giường.
Anh chưa bao giờ đụng đến Tịch Mộ Như giả ở Nhất Thốn Mặc, mặc dù anh và Tịch Mộ Như giả đó lặng lẽ sống ở Nhất Thốn Mặc ba năm, nhưng Tịch Mộ Như giả không biết anh là một người đàn ông bình thường mà cô ta luôn nghĩ anh là một tên thái giám.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mặc dù trước khi kết hôn, anh thỉnh thoảng vẫn đáp ứng nhu cầu của mình, vì áp lực công việc quá lớn nên cần được giải tỏa, thỉnh thoảng anh có thể tìm một người phụ nữ bên ngoài để giải quyết những vấn đề về thể xác của mình.
Như kể từ khi kết hôn vào sáu năm trước, tất nhiên, chủ yếu là sau khi anh bị tai nạn xe vào bảy năm trước, anh chưa từng có quan hệ như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, vì người bên ngoài luôn cho rằng anh là một tên thái giám.
Trong bảy năm qua, người phụ nữ duy nhất mà anh có được chính là người phụ nữ dưới thân anh bây giờ, hiện tại người phụ nữ này tuy không ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn giữ gìn cho người phụ nữ này, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô.
Nhưng vào lúc này, nữ nhân này lại hỏi anh tối hôm qua là bị Tịch Mộ Như giả đuổi ra ngoài sao, anh tức giận muốn giải thích với cô, nhưng vừa mở miệng lại nghĩ mình lấy thân phận gì mà muốn giải thích với cô?
Nhan Như đột nhiên bị Đông Phương Mặc áp đảo, cô lập tức cảm thấy như bị một tảng đá lớn đè lên không thở được, viên đá vừa cứng vừa lạnh này vẫn luôn hành hạ cô không ngừng nghỉ.
Cô không chỉ nhớ một tháng rưỡi trước bị ác ma Đông Phương Mặc bắt ở Paris, trên máy bay, tên ác ma này đã dùng cách này để tra tấn cô, anh vừa hống hách vừa tàn nhẫn hành hạ cô.
Từ nơi sâu thẳm nhất của cơ thể cô khiên cô đau đơn, cô biết con sói này đang cắn cô bằng những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó, cô lại trở thành món ngon trong miệng anh, giống như khi con linh dương trở thành món ngon của con sói đói, cô phải đấu tranh để thoát ra, Nhưng lại không thoát được!