Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 189: Chương 189: Cuộc Cãi Vã Đầu Tiên Của Hai Mẹ Con (1)




Cây chổi trong tay Đỗ Tâm Duyệt cuối cùng cũng không rơi xuống sau tiếng la hét của Mộ Như, bà nhìn cô con gái đang đứng ở cửa mặc quần áo mỏng manh vì cây chổi rơi trúng trán, bà từ từ đặt cây chổi trong tay xuống.

“Mộ Như, trán của con bị sao vậy?” Đỗ Tâm Duyệt phát hiện ra cô có một vết sẹo bên cạnh vết bớt vì bà đang chú ý đến con gái mình, có vẻ như bà đang nói lắp như có một cây kim bị mất trong cổ họng.

Mộ Như đưa tay vuốt trán, vết sẹo tuy không lớn nhưng dễ thấy vì nó nằm cạnh vết bớt, vết sẹo này là do va phải trên du thuyền của Nam Cung Tần.

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu cô làm theo mong muốn của Nam Cung Tân là kết hôn với anh ta, thì cuộc sống của cô bây giờ sẽ như thế nào?

Làm một thiếu phu nhân cuat Nam Cung gia? Sau đó, nhà họ Tịch sẽ không phá sản? Tịch Mộ Tuyết vẫn là Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia?

Còn Đông Phương Mặc thì sao? Anh sẽ chỉ thừa nhận số phận của mình như vậy sao? Để cô sống yên ổn tai Nam Cung gia? Không, cô hiện tại không cần phải suy nghĩ kỹ để biết câu trả lời, bởi vì Đông Phương Vũ đã lên du thuyền vào đêm hôm đó.

Vì vậy, cho dù cô có nguyện ý làm theo ý định của Nam Cung Tần vào đêm hôm đó hay không, thì Đông Phương Vũ cũng không để Nam Cung Tần đạt được mục đích.

“Mà này, Mộ Như, con không có tiền riêng trong Đông Phương gia à?” Đỗ Tâm Duyệt nhìn con gái bằng ánh mắt khó hiểu, bà thực sự không tin Mộ Như không có tiền.

Dù sao thì Mộ Như cũng là Đại thiếu phu nhân của Đông Phương gia mà? Khi Mộ Tuyết trở về, cô ta nói cô đã làm nữ chủ nhân của Đông Phương gia được vài ngày, chẳng lẽ làm nữ chủ nhân mà không được cai quản tiền bạc sao?

Với lời nhắc nhở này của Đỗ Tâm Duyệt, cô nhớ khi cô trở về nhà họ Tịch, Tịch Viễn Trình đã đưa cho cô một phong bì đỏ 500.000 NDT, nhưng lúc đó cô đã đưa phong bì đỏ đó cho má Vương.

Sau khi nhà họ Tịch sụp đổ, cô không gặp má Vương, sau này bận việc nhiều việc, Đỗ Tâm Duyệt lại phát điên nên cô quên mất không hỏi ma Vương đâu.

“Mẹ, má Vương đâu?” Mộ Như dè dặt nhìn Đỗ Tâm Duyệt, thấy bà sững sờ, cô nhắc nhở: “Má Vương, má Vương, người đã ở trong nhà chúng ta hơn 20 năm, là người mà mẹ đã ném con cho bà ấy nuôi.”

“Má Vương không biết đã đi đâu”, Đỗ Tâm Duyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Bố con đã đuổi hết người hầu trong nhà trước khi tuyên bố phá sản. Má Vương có lẽ đẽ về quê rồi.”

“Ồ, ra vậy”, Mộ Như gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, cái vòng tay trước đây của mẹ trị giá bao nhiêu?”

Cô hỏi vì trong tay cô vẫn còn một chiếc vòng ngọc bích được Đỗ Tâm Duyệt tặng trong ngày cô trở về nhà họ Tịch, bấy lâu nay cô vẫn giữ nó và không bán vì đây là lần đầu tiên mẹ cô tặng quà cho cô.

“Vòng tay, loại vòng tay nào?” Đỗ Tâm Duyệt hiển nhiên không nhớ chiếc vòng mà bà đã tặng cho con gái mình, vì vậy bà lắc đầu nói, “Tất cả vàng bạc, đồ trang sức và kim cương của mẹ đều bị chủ nợ cướp đi. Những thứ còn lại trong nhà đều đã bán đi để trả nợ ngân hàng. Bây giờ tiền đã trả hết rồi, giờ không còn gì nữa, ta chẳng còn gì cả... “

Đỗ Tâm Duyệt lẩm bẩm không còn gì nữa, cả hai mắt đều không có tiêi cự, sau đó lại cười, điên cuồng nói: “Không sai, chúng ta còn có 10 triệu, Mộ Tuyết của ta đã yên lặng mang theo 10 triệu chạy trốn, khi bão táp qua đi, mẹ sẽ đến đón nó về, rồi chúng ta sớm sẽ có lại cuộc sống tốt đẹp... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.