Mộ Như do dự một chút rồi nhanh chóng đi về phía Mai Uyển, cô chỉ nghĩ phải chặng Đông Phương Vũ lại, nơi đó hiện giờ là nơi cô ở, anh không thể đến chổ cô, bởi vì như vậy sẽ khiến Đông Phương Mặc đã hiểu lầm, cô không muốn làm Đông Phương Mặc cảm thấy khó chịu vì những chuyện này.
Khoảng mười ngày trở lại đây, cuộc sống của cô trở lại bình thường, Đông Phương Mặc dường như không có ý kiến gì với việc cô đến làng sơn dầu vẽ tranh, mấy ngày trước còn cho cô 1.000 tệ để ăn trưa.
Đây có thể là khoảng thời gian yên bình nhất giữa cô và Đông Phương Mặc, cô có nghe A Mẫn nói Đông Phương Mặc gần đây rất bận rộn vì chuyện của tập đoàn Đông Phương nên anh chỉ ở bên cô hai đêm.
Đêm đầu tiên tất nhiên là đêm sau khi vết thương của cô lành, suýt chút nữa cô đã tiến vào cõi chết, đêm thứ hai là cách đây ba ngày, anh đến vào lúc nữa đêm, khi đó cô đã ngủ.
Cô không biết đêm đó có phải lương tâm của anh bọc phát hay không, vì bình thường anh không thích cô ngủ say như chết, nhưng đêm đó anh chỉ ôm cô ngủ cả đêm mà không làm gì khác.
Mộ Như nghĩ sống như thế đến hết đời cubgx không phải là không tốt, vì dù cuộc sống vô nghĩa, nhưng ít nhất, đó cũng không phải sống như một xác chết biết đi, ít nhất cũng không phải bị giam cầm trong Nhất Thốn Mặc như vậy đã là tốt lắm rồi.
Đông Phương Mặc không cho phép cô tiếp xúc với bất kì người đàn ông bên ngoài, vì vậy cô cố gắng không nói chuyện với những người đàn ông khác, cho dù đó là Thượng Quan Cảnh Thiên, chủ phòng tranh Cảnh Hiên, cô cũng cố gắng không nói chuyện với anh nhiều, nếu có nói thì sẽ đứng cách anh một mét, vì sợ nếu đứng gần sẽ khiến mọi người hiểu lầm.
Vậy nên lúc này Đông Phương Vũ chạy về phía Mai Uyển của cô, khiến cô cảm thấy rất tệ, cô không muốn mọi người nghĩ cô và Đông Phương Vũ có dây mơ rể má với nhau, huống chi là khiến Đông Phương Mặc hiểu lầm, khi đó cô sợ sẽ thực sự xảy ra chuyện.
Dù sao cô cũng là phụ nữ, Đông Phương Vũ lại chạy trước cô, cho nên khi cô đến Mai Uyển, đã không thấy bóng dáng Đông Phương Vũ đâu nữa.
Cô không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Đông Phương Vũ vừa chạy đến cửa đã bỏ đi sao?
Nhưng mà, không đúng, khi cô đi theo cũng không thấy anh quay đầu trở lại? Chẳng lẽ anh chạy lên phòng của cô trên lầu?
Nghĩ vậy, Mộ Như lại chạy lên lầu, quả nhiên vừa chạy lên cầu thang đã thấy một bóng người xông vào phòng, cô vội vàng chạy tới, định mở cửa bước vào thì ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng mở cửa.
Cô sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa dưới lầu, chỉ thấy Đông Phương Anh Vũ đang sải bước vào, cô còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã vang lên.
Trong lúc hoảng loạn, cô lấy điện thoại ra bấm nút trả lời, chưa kịp nói thì giọng Đông Phương Vũ đẫ đầy lo lắng vang lên: “Khi Đông Phương Anh Vũ hỏi tôi, em hãy nói em không nhìn thấy tôi, em đã cố gắng ngăn ông ta lại, đừng để ông ta vào phòng của em.”
Mộ Như sửng sốt, không biết có phải Đông Phương Vũ đang làm chuyện đáng xấu hổ gì không, còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia điện thoại đã cúp máy.
Cô vội vàng cất điện thoại di động vào trong túi, xoay người nhìn xuống cầu thang, nhìn thấy Đông Phương Anh Vũ đã bước vào, thấy cô đứng ở đây, ông ta cau mày thờ ơ hỏi: “Cô Tịch, cô có nhìn thấy A Vũ không?”
“Không,“ Mộ Như lắc đầu, thành khẩn nói dối.