Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 113: Chương 113: Đại thiếu phu nhân thực ra chỉ là người hầu




“Ừ,“ Đông Phương Mai gật đầu nhìn Đông Phương Vũ nói, “ tối hôm qua A Mặc cũng đã thảo luận với ta về việc này, nó nói đây là người thừa kế của Đông Phương gia. Nên phải hết sức cẩn thận để không mắc phải bất kỳ sai lầm nào, vì vậy ít nhất cũng phải cử hơn một người hầu đến hầu hạ nhị thiếu phu nhân.”

“Vậy thì hãy để A Mẫn chăm sóc cô ấy”, Đông Phương Vũ nghe Đông Phương Mai nói vậy liền nhẹ giọng nói: “Tuy A Mẫn tuy là một cô gái hơn 20 tuổi, nhưng cô ấy đã làm viêch ở “Nhất Thốn Mặc” nhiều năm rồi, ta nghĩ cô ấy sẽ làm tốt mọi việc...”

“Tôi không muốn A Mẫn,” Tịch Mộ Tuyết nắm lấy bà trước khi bà nói hết với Đông Phương Vũ. Sau đó, khi cô ta ngước lên liền thấy Mộ Như đang đi xuống cầu thang, mắt cô ta trợn lên đầy ác ý, miệng nở một nụ cười nói: “Tôi muốn chị cả chăm sóc tôi. Dù sao thì chị cả và tôi cũng là chị em từ khi tôi còn nhỏ. Khi tôi còn nhỏ, chị ấy luôn là bạn đồng hành của tôi. Tôi rất thích các món ăn của chị ấy làm.”

Mộ Như rất sốc khi nghe cô ta nói vậy, cô định lên tiếng nói rằng cô không biết chăm sóc phụ nữ mang thai, nhưng cô chưa kịp nói thì Đông Phương Mai đã nói trước cô.

Đông Phương Mai cau mày nói: “Mộ Tuyết, Mộ Như trước kia là em gái của cô, bây giờ là ở trong Đông Phương gia của chúng ta cô ấy là đại thiếu phu nhân, không phải là gia nhân. Làm sao có thể chăm sóc cho cô? Đừng nói là cô ấy bằng lòng, A Mặc cũng không bằng lòng? “

Tịch Mộ Tuyết nghe những lời của Đông Phương Mai nói nên cố ý lấy tay che bụng, rồi nhìn Đông Phương Vũ nũng nịu nói: “A Vũ, anh gọi điện thoại hỏi anh trai của anh hỏi xem Mộ Như có thể chăm sóc em không? Nếu không, em sẽ về nhà họ Tịch cho mẹ em chăm sóc.”

Tịch Mộ Tuyết đứng dậy đi lên lầu định gọi cho mẹ nói chuyện, Đông Phương Vũ liền vội vàng dùng tay ấn lên vai cô ta, có chút sốt ruột nói: “Được rồi, đừng nhúc nhích. Bây giờ anh đi gọi cho anh cả, hỏi anh ấy có đồng ý không?”

Dứt lời, anh ta liền cầm điện thoại di động bước ra khỏi cửa, đương nhiên Đông Phương Vũ gọi điện cho Đông Phương Mặc ở ngoài sân, về phần anh ta nói với Đông Phương Mặc như thế nào, chuyện này không ai biết.

Khoảng năm phút sau, Đông Phương Vũ lại bước vào phòng khác, sau đó liếc mắt nhìn Mộ Như, sau đó nhìn Tịch Mộ Tuyết nói: “Được rồi, anh cả đã đồng ý, anh ấy nói chị cả đã nhàn rỗi cả ngày rồi. Giao cho chị ấy là có thể an tâm. Vì bây giờ quan trọng nhất là người thừa kế của Đông Phương gia, vậy nên để chị dâu chăm sóc cho cô trong thời kì mang thai này.”

Mộ Như nghe xong lời này, trong nháy mắt vẫn chút hi vọng cuối cùng liền rơi xuống đáy vực, cô đã từng mơ thấy mình sẽ lấy chồng, làm vợ, thế nhưng bây giờ cô cũng không thoát khỏi thân phận làm kẻ hầu người hạ cho Tịch Mộ Tuyết.

Tình hình Đông Phương gia đã như thế, và đương nhiên nhiệm vụ kế nghiệp là trách nhiệm của Đông Phương Vũ, bây giờ Tịch Mộ Tuyêta mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, vậy nên tất nhiên sẽ là được Đông Phương coi trọng gia. Điều này Mộ Như đã nghĩ từ trước.

Chỉ là cô cũng không nghĩ tới, Đông Phương gia sẽ quan tâm Tịch Mộ Tuyết đến như vậy, không chỉ phái người hầu riêng chăm sóc cô ta mà còn bắt Đại thiếu phu nhân hầu hạ, chăm sóc cô ta.

Bề ngoài, cô là Đại thiếu phu nhân, nhưng khi đến chăm sóc Tịch Mộ Tuyết, thì Tịch Mộ Tuyết lại trở thành phu nhân cao quý còn cô thì trở thành người hầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.