Đông Phương Tuấn lái xe ra ngoài để tìm Mộ Như cùng với Đông Phương Vũ, Đông Phương Vũ thì lái về phía Đông còn Đông Phương Tuấn thì lái về phía Nam.
Đông Phương Tuấn nghĩ cô sẽ đi hướng này. Vì Mộ Như kết hôn với Đông Phương Mặc chỉ vài ngày sau khi cô vào đại học, sau đó liền bị ép nghỉ học. Cô chưa làm quen với các bạn cùng lớp đại học. Cô có lẽ hoài niệm về khuôn viên trường trước đây, nên cô mới về muộn như vậy. Hôm nay lại là sinh nhật lần thứ 19, có thể là cô muốn bí mật trở lai trường tìm bạn?
Vì vậy, mục tiêu của cậu là đến thẳng trường đại học của Mộ Như, nghĩ cô đến trường tìm bạn học mà có quan hệ tốt với cô, nhưng liệu cô có ở cùng khoa với bạn của cô không?
Tất nhiên, kết quả cuối cùng của việc này là không tìm được gì, ở trường Mộ Như chỉ có hai bạn học thân, nhưng thật không may, cả hai đều được nhận vào các trường đại học Tân Hải.
Khi cậu bận ở phía Nam đến tận khuya vì không tìm thấy Mộ Như, cậu liền liên lạc với Đông Phương Vũ, muốn hỏi anh ta có tin tức gì về Mộ Như không, nhưng điện thoại di động của Đông Phương Vũ lại không thể kết nối được.
Cuối cùng, A Hào đã rất vất vả giúp Đông Phương Vũ tìm ra được tung tích của Mộ Như, có vẻ như Nam Cung Tần đã bị Đông Phương Vũ, chú Liễu và A Hào lái du thuyền đuổi kịp.
Vì vậy, Đông Phương Tuấn chỉ có thể đợi ở bãi biển vì không biết mình nên đi đâu, hơn nữa Đông Phương Vũ đã đi hơn hai tiếng đồng hồ, dù có đi du thuyền cũng không thể đuổi kịp.
Cậu đợi cho đến khi phía Đông dần chuyển sang màu trắng, mặt trăng đang dần lặn, mặt trời đã khuất trong những đám mây đang cố gắng nhô lên, thì du thuyền của Đông Phương Vũ cuối cùng cũng đã quay trở lại.
Du thuyền vừa cập bến, chú Liễu liền nhảy khỏi du thuyền, ổn định lại du thuyền, Đông Phương Vũ mới bế Mộ Như ra khỏi cabin, sắc mặt Mộ Như trắng như tờ giấy, trông rất mỏng manh.
“Mộ Như, chị dâu có chuyện gì vậy?” Đông Phương Tuấn vừa mở miệng liền phát hiện ra mình đã gọi nhầm, lập tức sửa lại, đi theo bên cạnh Đông Phương Vũ, nhìn Mộ Như một cách thận trọng, và hỏi đầy lo lắng.
“Cô ấy bị Nam Cung Tần ép cưới, nhưng cô ấy không chấp nhận liền lao đầu vào tường. Cậu không nhìn thấy vết máu trên trán cô ấy sao?” Đông Phương Vũ nhàn nhạt giải thích, sau đó ôm lấy Mộ Như bước nhanh về phía xe của mình.
“Hả?” Đông Phương Tuấn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi kịp, vừa giúp Đông Phương Vũ mở cửa, vừa nói: “Vậy tôi sẽ giúp anh lái xe. Giữ cô ấy lại, chúng ta sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Đông Phương Vũ gật đầu rồi ném chìa khóa xe cho Đông Phương Tuấn, rồi ôm Mộ Như ngồi vào ghế sau của xe.
“Đừng để anh cả của cậu biết chuyện này,” Đông Phương Vũ ôm chặt Mộ Như trong tay, rồi nhàn nhạt nói với Đông Phương Tuấn đang lái xe, “Cậu cũng biết tính khí của anh cả rồi đấy. Nếu anh ấy biết Nam Cung Tần ép chị dâu kết hôn với anh ta. Nói không chừng anh ấy sẽ đối phó với Nam Cunv gia. “
“Được,“ Đông Phương Tuấn vội vàng đáp lại, sau đó khéo léo nói: “Chúng ta trở về sẽ nói Mộ Như đến nhà bạn học chơi.”
Đông Phương Vũ không nói gì, chỉ là khóe miệng nở nụ cười, nhìn xuống người phụ nữ trong tay, mới phát hiện không biết cô đã tỉnh từ lúc nào, lúc này, cô đang nhìn anh với đôi mắt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, như thể muốn đâm anh một dao.