Chính vì không nghĩ tới chuyện này mới khiến hắn xem nhẹ, trong căn phòng kín này hắn không mang theo súng lục bên người, đây là nhược điểm duy nhất của hắn.
Lúc này hắn đang đánh nhau kịch liệt với Đông Phương Vũ, ước chừng hắn sẽ bị thiệt hại vì hiệu quả cách âm của căn phòng này quá tốt, bên trong cho dù hét lên thì những vệ sĩ bên ngoài cũng không nghe thấy, ngoài ra còn có những người đánh bạc dưới đáy du thuyền. Họ đang chơi, vì vậy mà hắnkhông thể để tiếng súng phát ra từ du thuyền được.
Vì vậy, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đông Phương Vũ, cho dù tôi có thả ngươi đi, nhưng nếu anh đưa Tịch Mộ Như trở về, thì đó là người chết rồi. Cô ấy vừa mới uống một ly rượu đỏ có pha một lượng lớn xuân dược, nếu anh trai của anh không thể làm gì. Thì những người ở sòng bạc và chốn nhục dục lâu năm như anh không thể xa lạ gì về hậu quả của nó, đúng không? ”
Ánh mắt bình tĩnh ban đầu của Đông Phương Vũ phút chốc biến thành màu đỏ sẫm, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tần gần như cháy hết cả họng súng chỉa vào trán anh, anh nghiến răng căm hận nói: “Nam cung Tần, anh không khác gì tên cầm thú!”
“Papa!” Nam Cung Tần vỗ tay, nhìn vẻ mặt tức giận của Đông Phương Vũ, không khỏi nhún vai nói: “Đông Phương nhị thiếu gia, anh nói rất đúng. Anh nói xem khi đối mặt với một người phụ nữ ai trong chúng ta không phải là cần thú chứ? Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ. Ví dụ như anh trai của anh là một người đàng ông khiêm tốn, nhưng, anh ta còn là đàn ông sao? “
“Anh...” hàm răng của Đông Phương Vũ như sắp cắn ra lữa, nếu không phải Mộ Như ở trong tay anh, thì anh đã đấm vào mặt Nam Cung Tần một cái.
“Hahaha!” Nam Cung Tần cười lớn, vỗ vỗ vai Đông Phương Vũ nói: “Đông Phương nhị thiếu gia, đừng tức giận, vì anh nhất định muốn mang Mộ Như đi, vậy thì hãy mang đi, nhưng mà, tôi khuyên tốt hơn anh nên để cô ấy lại, vì anh biết đấy, một người phụ nữ đã uống 'xuân dược' thì sẽ không tự giải độc trong vòng ba giờ. Hậu quả là gì? Cho dù cô ấy không chết, thì tôi sợ cô ấy cũng sẽ trở thành một đống đổ nát, đúng không? Cô ấy trở thành kẻ vô dụng? “
“Không chết được!” Đông Phương Vũ rống lên, ôm lấy Mộ Như, nhanh chóng chạy tới chỗ vừa mới tiến vào, theo mật mã nhập vào vừa rồi, cửa lặng lẽ mở ra, anh ôm chặt Mộ Như nhìn biển động bên ngoài liền không do dự mà nhảy xuống.
“Người đâu, mau ra ngoài với tôi!” Nam Cung Tần gầm lên một tiếng, liền có người lặng lẽ bước vào ngoài cửa, cung kính đứng trước mặt anh: “Thiếu gia, ngài có gì căn dặn?
“Ai? Ai để Đông Phương Vũ vào?” Mắt Nam Cung Tần gần như bùng cháy, hắn biết nếu không có người cố tình cho vào thì làm sao Đông Phương Vũ vào được.
“Xuống rồi,“ vệ sĩ cúi đầu, giọng nói trầm thấp, thái độ vẫn thành khẩn: “Thiếu gia, chuyện này tôi đã hỏi ý kiến lão gia. Lão gia nói tập đoàn Nam Cung không thể bị tiêu diệt trong tay của một nữ nhân, vì nữ nhân đó mà đắt tội tập đoàn Đông Phương thì không đáng, chưa kể người phụ nữ này chẳng có ưu điểm gì, chưa kể còn xấu xí nữa, nghe nói khi cô ta sinh ra đã là sao chổi, cho nên cô ta không có giá trị gì.”
“ Ra ngoài! ”Nam Cung Tần xua tay, nếu không phải người này là người có năng lực nhất bên cạnh ông ngoại, có lẽ hắn đã đuổi cậu ta từ lâu rồi.
“Thiếu gia, thật ra là chuyện tốt khi để Đông Phương Vũ đưa người phụ nữ đó đi”, người này hiển nhiên sẽ không tức giận với Nam Cung Tần, mà nói với một nụ cười xấu xa: “Phải mất năm giờ để đến bờ biển gần nhất ở đây. Chúng ta xem xem Đông Phương Vũ sẽ giúp chị dâu của mình giải xuân dược như thế nào? “