Trịnh Nhất Phàm nói hôm nay anh muốn cầu hôn Mộ Như, vì vậy tối nay họ sẽ không ăn tối ở nhà.
Mộ Như ngồi ngồi trên ghế lái phụ, không khỏi cảm thán nói: "Hai người thì có thể ăn bao nhiêu? Ở nhà ăn một bữa là được, đi ra ngoài rất lãng phí tiền không phải sao? Hơn nữa, hôm nay anh đã tốn nhiều tiền để mua một chiếc nhẫn cưới."
Trịnh Nhất Phàm không thể không bật cười khi nói điều này và thở dài, "Mộ Như, cưới được em là điều tuyệt vời nhất, vì bây giờ có rất ít phụ nữ biết vun vén gia đình như thế này, nhưng đây là lời cầu hôn, nên anh muốn cho em một không gian lãng mạn, vì vậy tối nay chúng ta sẽ hưởng thù, sau này chúng ta sẽ tiết kiệm hơn."
Mộ Như liếc anh một cái rồi nói: "Mấy ngày nay ăn ở bên ngoài rất đắt, trong Tết cũng tính phí phục vụ, kỳ thực, anh có thể cầu hôn ở nhà."
“Chà, chúng ta sẽ không ăn những món đắt tiền, lúc nào chúng ta cũng có thể đến những quán nước ven đường, đúng không?” Trịnh Nhất Phàm không khỏi mỉm cười hỏi.
Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, có khi quán ven đường còn tốt hơn nhà hàng lớn."
Đúng là những quán ven đường là dùng để ăn đêm, nhưng Trịnh Nhất Phàm lại đưa Mộ Như đến những quán ven đường trên phố hải sản ở bãi biển phía đông vịnh Kim Sa, những quán ven đường ở đây đắt hơn những nhà hàng cao cấp bình thường.
Mộ Như đã khuyên Trịnh Nhất Phàm, nhưng bây giờ anh vẫn đến đây rồi, anh cũng nói trong đời chỉ trải qua một lần cầu hôn, nên hơi ngông cuồng thì đã sao?
Bữa tối, họ ăn cả một bữa hải sản, hàu luộc than, tôm luộc chín tới, ghẹ xào cay, bún ốc...
Lâu lâu ăn quán ven đường như thế này, Mộ Như lại ngồi yên lặng nếm thử hải sản ngon, hải sản ở đây là hải sản tươi sống đánh bắt từ biển vào, hương vị thơm ngon hơn nhiều so với trong thành phố.
Trịnh Nhất Phàm gọi một chai rượu vang đỏ, Mộ Như không biết uống rượu, nhưng Trịnh Nhất Phàm nói, khi cầu hôn, sao cô có thể không uống rượu vang được.
Mộ Như không thể từ chối Trịnh Nhất Phàm, nên cuối cùng cũng cụng ly với anh, rồi uống hết nửa ly rượu vang đỏ, Cô nghĩ uống một chút rượu vang đỏ không phải là vấn đề lớn, mặc dù cô không thường xuyên uống.
Sau bữa tối, hai người tay trong tay đi dạo trên bãi biển, vầng trăng khuyết trên cao chiếu xuống bãi cát trắng, trải bóng rất dài, khi sóng biển vỗ nhẹ vào bờ lại tạo thành một bản dạ khúc...
Mộ Như cảm thấy hơi say vì hải sản ăn đêm, cô nghĩ hải sản đó đươcn nấu rượu, vì cô chỉ uống nửa ly rượu đỏ mà cô đã say.
Trịnh Nhất Phàm nói anh cũng say, anh say vì cô.
Mặt Mộ Như đỏ bừng sau khi nghe những lời của Trịnh Nhất Phàm, cùng Trịnh Nhất Phàm đi dạo trên bãi biển nơi có vầng trăng khuyết tỏa sáng, màn đêm im ắng cùng với gió biển thổi vào.
Đại dương bao la sóng vỗ vào bờ, sóng sau cao hơn sóng trước.
Trên bầu trời, mặt trăng chỉ còn một chút răng, nhưng tinh tú vẫn tỏa khắp bầu trời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo quyến rũ trong bóng tối và bao la rộng lớn.
Mặt biển như thủy tinh chảy ra như gấm đen, như có nhiều ngôi sao rơi xuống biển, vỡ vụn, trong biển sáng lên, tô điểm cho mặt biển có vô số ánh sáng lấp lánh.
Trịnh Nhất Phàm nắm tay Mộ Như ngồi xuống một tảng đá lớn bên bờ biển, sau đó từ tảng đá phía sau lấy ra một bó hồng sâm panh lớn, trên cành hoa hồng cao hơn một chút rõ ràng có treo một chiếc nhẫn sáng bóng.
Trịnh Nhất Phàm đứng dậy và quỳ một chân xuống, hai tay cầm bó hoa hồng đưa cho Mộ Như, chân thành nói: "Tịch Mộ Như, em có bằng lòng kết hôn với anh không?"
Ánh mắt Mộ Như trong phút chốc tràn đầy chất lỏng ấm áp, cô nhìn đóa hoa hồng tượng trưng cho tình yêu trước mặt, nhìn chiếc nhẫn sáng ngời hạnh phúc, nhìn nam nhân chân thànhvaf vô cùng tuấn tú, cô cuối cùng cũng khóc thành tiếng, cùng thời điểm anh quỳ xuống, cô cầm lấy bông hồng và chiếc nhẫn bằng cả hai tay, nghẹn ngào nói: "Em bằng lòng!"