Mộ Như cẩn thận nhìn thân thể của mình, khẽ nhắm mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, nhìn về phía Nam Cung Tần, nhàn nhạt hỏi: “Xin lỗi, một cái răng có tính là đồ để mặc cả không?”
Nam Cung Tần hơi ngạc nhiên khi nghe những gì cô nói, vì anh ta hoàn toàn không nghĩ đến câu hỏi của Tịch Mộ Như, anh ta chắc chắn cô nên chọn bỏ đi vẻ dễ thương của mình.
Bộ phận trên cơ thể của mọi người dù là nhỏ nhất cũng đều là từ ruột thịt của mẹ mình mà ra, so với những mảnh vải trên thân mình không biết đắt hơn bao nhiêu, ai lại nỡ bỏ đi bộ phận của mình để giữ lấy mảnh vải?
Nhưng bây giờ Tịch Mộ Nhue này lại coi hai mảnh vải trên người vô cùng quan trọng, nếu thực sự đã hỏi chuyện này, rõ ràng là cô muốn mất công chọn một thứ để bảo toàn chút riêng tư.
Tịch Mộ Như dù sao cũng là một nữ nhân phi thường, dường như anh ta không thể cùng cô thưởng thức, xem ra anh ta phải nhân cơ hội này để thi triển tính nhẫn nại của mình.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi, đi thôi, một chiếc răng coi như đánh cược, nhưng em có chắc muốn nhổ chiếc răng của mình không? Em sẽ không được nhờ người làm giúp.”
Mộ Như đã choáng váng sau khi nghe lời này, trước đây cô đã từng nghe người ta nói thứ duy nhất mà một người không thể tự nhổ được chính là răng của mình, vì nhổ răng thì không ai chịu được, công việc kinh doanh của nha khoa rất đắt nếu muốn nhổ răng phải xếp hàng trong một thời gian dài.
Nam Cung Tần vậy mà không tìm ai để giúp cô, rõ ràng, anh ta đã yêu cầu cô tự nhổ nó, nhưng ở đây không có gương, cô không thể nhìn thấy răng của mình, chỉ có thể dùng tay chạm vào răng trong miệng.
Muốn đẹp thì đương nhiên phải nhổ răng trong, nhưng răng trong không dễ nhổ nên chỉ có thể nhổ răng cửa, tuy nhiên răng cửa của cô không to, khi để máy cắt vào thì cắt ra, như vậy có thể kẹp hai cây răng cửa cùng một lúc.
“Anh có thể đổi cho tôi một chiếc máy cắt nhỏ hơn được không?” Mộ Như đặt chiếc máy cắt lên bàn, nhìn Nam Cung Tần hỏi.
Nam Cung Tần nhún vai với vẻ mặt bất lực: “Thực xin lỗi, Tịch Mộ Như, tôi cũng không ngờ khi ra ngoài lại gặp được em, huống chi là đánh bạc với em, cho nên không có chuẩn trước, cái máy cắt này là công cụ của thợ điện.”
Mộ Như có chút bất lực, nếu là nhổ răng cửa nhất định phải nhổ hai cái, không tốn kém chi phí, cuối cùng nhìn chằm chằm móng tay, không khỏi hỏi: “ Ngón tay cũng là một thứ mặc cả sao?”
Nam Cung Tần bị cô làm cho không nói nên lời, việc cá cược này là do anh ta tạm thời đặt ra, ý định lúc đầu là muốn chơi với cô một chút, nghĩ cô lại mất hết quần áo.
Nhưng ai có thể nghĩ Tịch Môn Như này lại quyết tâm như vậy, giờ phút này cô lại không chịu cởi bỏ mảnh vải nhỏ trên người cô, lại muốn từ bỏ bộ phận của mình.
“Quên đi,“ Nam Cung Tần có chút cáu kỉnh lắc lắc tay, sau đó không nhịn được thúc giục: “Tịch Mộ Như, em nhanh lên được không, nếu lãng phí thời gian như thế này, tôi cá là em sẽ chết chắt?”
Mộ Như sững sờ khi nghe anh nói, sau đó không nhịn được phản bác lại: “Anh gắp cái gì? Dù sao cũng phải đợi Đông Phương Mặc, phải không? Vì phải đợi anh ta nên anh mới đánh cược với tôi không phải sao? Chẳng lẽ anh định để chúng ta trực tiếp rời đi ngay bây giờ sao?”