“Cái gì?” Mộ Như suýt nữa thì ngất xỉu khi nghe Đông Phương Vũ nói, mở to hai mắt nhìn nam nhân đẹp trai mê người trước mặt rồi tự lẩm bẩm: “Nếu người đó không phải là anh, thì là ai?”
“Còn có thể là ai? Cô kết hôn với anh trai tôi, thì đương nhiên người đó là anh của tôi Đông Phương Mặc rồi?” Đạo Kỳ Huyền liếc nhìn Tịch Mộ Như một cái, sau đó ném cho cô một câu: “Não của cô thật chậm chạp, sao anh trai tôi có thể chấp nhận cô được chứ? Không những vậy còn kết hôn với cô? Cô có thấy vậy không?”
“Anh trai của anh?” Mộ Như lập tức lắc đầu sau khi nghe Đạo Kỳ Huyền nói, “Làm sao có thể? Không phải anh ấy bị tai nạn xe vào hai năm trước sao? Ngọn lửa đã thiêu đốt anh ấy không thể nhận ra được nữa, anh ấy còn ngồi xe lăn, tuy người tổ chức hôn lễ với tôi rõ ràng là anh, nhưng người kết hôn với tôi là anh trai của anh, ác ma không thể nhận ra.”
Mộ Như lúc này mới dừng lại, sau đó lấy tay vỗ vỗ đầu, liền nghĩ tới cái gì, liền vội vàng hỏi: “Đúng rồi, không lẽ các anh là sinh ba sao? Anh còn có một người anh hoặc em nữa đúng không?”
Đạo Kỳ Huyền nhìn cô, cũng đã mệt mỏi khi thảo luận những vấn đề này với cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta chỉ là anh em sinh đôi, không có người thứ ba, được rồi, cô Tịch Mộ Như, cô đi nghỉ ngơi trước đi, vì những gì cô hỏi tôi không thể trả lời, Đông Phương gia không còn liên quan gì đến tôi, đối với Đông Phương gia thì tôi đã chết rồi, còn chuyện cô đang mang thai con của ai, tôi không muốn biết, nếu cô đã gả cho Đông Phương Mặc, vậy tôi sẽ chiếu cố cô ở đây hai ngày, sau đó cô muốn đi đâu thì tùy cô, không liên quan gì đến tôi.”
Mộ Như nghe anh ta nói như vậy, lúc này trong lòng liền lạnh lẽo, cô đang mang thai đứa con của amh ta, rốt cuộc là anh ta có vui chút nào hay không, hiện tại vừa nhìn thấy cô, liền như gặp người qua đường, cô đối với anh ta hoàn toàn xa lạ.
Cô còn muốn nói gì nữa, nhưng Đông Phương Vũ, không, Đạo Kỳ Huyền đã đứng dậy đi lên lầu, Park Yongjun cũng đi theo anh ta lên lầu, chỉ có Park Jisun vẫn còn ở đây.
“Này, tôi đưa cô về phòng nhé,“ Park Jisun hét lên với cô, rồi dùng ngón tay mở cửa: “Phòng ngủ ở đằng kia, nhân tiện, cô tự lấy áo vest của mình đi, tôi tưởng đó là của Kỳ Huyền, nhưng bây giờ tôi biết đó là của anh trai anh ấy, tôi xin lỗi, sáng nay tôi đã quá thô bạo với cô rồi, tôi xin lỗi.”
“Không sao,“ Mộ Như vội vàng đáp, sau đó đứng lên, đột nhiên cảm thấy đói bụng, không khỏi hỏi lại: “Um, cô có đồ ăn không? Tôi đói quá.”
“Có,” Park Jisun đột nhiên hiểu ra, vừa giải thích vừa đi tới tủ lạnh lấy đồ ra: “Trên du thuyền, tôi và anh trai đã ăn cơm rồi, lúc đó cô còn ngủ say, chúng tôi không nỡ đánh thức cô.”
Mộ Như cảm ơn Park Jisun, cô nghĩ cô ấy là một người tốt, cô ấy nướng bánh mì, sau đó ăn tối với cô, Park Jisun không ăn nhiều, còn cô là phụ nữ mang thai nên cô ăn rất nhiều.
Sau khi ăn tối, Park Jisun trở về phòng, cô cũng một mình đến căn phòng này, nhìn căn phòng xa lạ, đồ đạc xa lạ cùng vật dụng xa lạ, thứ duy nhất cô quen thuộc chính là bộ đồ mà Đông Phương Mặc đã khoác lên người cô trước khi anh rời khỏi.
Cô nằm trên chiếc giường xa lạ trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu nghĩ là ngày mai nên đi đâu? Nhà mới của cô sẽ ở đâu?