Vài phút sau, Khuông Doanh Doanh có lẽ cảm thấy hai người quá nhàn chán, ngồi trong xe mà không nói lời nào nên không nhịn được nói: “Cô Tịch, chiếc xe này là quà đính hôn mà Mặc tặng cho tôi, cô thấy nó có đẹp không?”
Khi Khuông Doanh Doanh hỏi câu này, cô ta đã cố gắng hết sức để cư xử một cách tự nhiên, nhưng niềm tự hào trong lòng vẫn không thể kiềm chế được, vì vậy biểu hiện trên khuôn mặt của cô ta rất mất tự nhiên, rõ ràng là phô trương cùng khiêu khích.
Mộ Như nghe vậy trong lòng cảm thấy thật buồn cười, Khuông Doanh Doanh này là con gái thị trưởng, có nhất thiết phải so sánh cô ta với một tình bị coi thường không?
Ngoài ra, Đông Phương Mặc giàu cỡ nào? Bây giờ Khuông Doanh Doanh là vị hôn thê của anh, anh tặng cô ta một chiếc xe hơi thì đã là gì, đối với Đông Phương Mặc, không phải chỉ đơn giản như anh cầm tiền đi mua một miếng bánh thôi sao?
Năm ngoái khi cô kết hôn với Đông Phương Mặc, anh đã rất hào phóng đưa cho 10 triệu để làm quà lại mặt nhà họ Tịch, sau đó Nam Cung Tần tìm đến cửa, để xoa dịu sự tức giận của Nam Cung Tần, Đông Phương Mặc thậm chí còn chi ra 200 triệu.
Còn chiếc Beetle của Khuông Doanh Doanh chỉ hơn 1 triệu, làm sao có thể so sánh được với 210 triệu?
Tại sao Khuông Doanh Doanh nói với cô như vậy, tất nhiên là cô ta muốn thể hiện tình yêu của Đông Phương Mặc dành cho cô ta trước mặt cô, sử dụng sự thật này để nói với Tịch Mộ Như rằng vịt bầu không thể hóa thành thiên nga, Đông Phương Mặc chỉ quan tâm đến tôi.
Mộ Như cảm thấy hành đông của Khuông Doanh Doanh lúc này rất trẻ con, thật ra cô ta muốn nói ra thân phận của cô, muốn nói người mà Đông Phương Mặc quan tâm chính là Khuông Doanh Doanh.
Xét cho cùng, cô ta là con gái của thị trưởng, là vợ chưa cưới của Đông Phương Mặc, thậm chí Đông Phương Mặc đã phẫu thuật thẩm mỹ và điều trị chân để kết hôn với cô ta bất kể anh bị ung thư da.
“Chiếc xe rất đẹp”, giọng của Mộ Như đều đều, như thể nói đồ ăn rất ngon, cô không quay đầu lại nhìn Khuông Doanh Doanh đang lái xe, mà thẳng thừng nói, “Cô Khuông cũng vậy, cô là một người phụ nữ xinh đẹp, một chiếc xe đẹp đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp, Đại thiếu gia dĩ nhiên rất quan tâm đến vị hôn thê của mình.”
Khuông Doanh Doanh cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi nghe những lời của Mộ Như, ngọn lửa ghen tị vừa bùng cháy cũng từ từ biến mất.
Nhưng cô ta vẫn quay sang nhìn Tịch Mộ Như đang ngồi ở ghế phụ trong lòng hừ mũi, Tịch Mộ Như, cô cho rằng dùng tóc mái che bớt vết bớt thì cô là mỹ nữ sao? Cô có nghĩ cô làm như vậy sẽ rất giống với Tịch Mộ Tuyết không? Cô có thể mê hoặc Đông Phương Mặc theo cách này hay sao?
Ha, làm sao có thể? Tôi sẽ không để cho cô ở lại Nhất Thốn Mặc quá lâu, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi Nhất Thốm Mặc, nhưng đương nhiên không phải tôi tự ra tay, mà là để Đông Phương Mặc đích thân tiễn cô đi.
Có một số bí mật mà chỉ bản thân cô ta biết, cô ta sẽ không nói cho ai biết, kể cả Đông Phương Mặc tự cao tự đại.
Trên đời này không ai có thể lấy đi đồ của cô ta, cho dù là Tịch Mộ Như hay Tịch Mộ Tuyết, Đông Phương Mặc phải thuộc về cô ta và mãi mãi chỉ có thể thuộc về cô ta, vì vậy...
Tịch Mộ Tuyết không còn nằm trong tầm ngắm của cô ta, bởi vì người phụ nữ đó hiện đang ẩn náu ở Tây Tạng, nhưng Tịch Mộ Như xấu xí này lại là cái gai trong mắt cô ta.
Chỉ là bây giờ không phải lúc đụng vào cô, sau khi cô ta và Đông Phương Mặc kết hôn, cô ta sẽ tìm cách giải quyết căn bệnh tim này.