Nhan Như bị Lãnh Lôi Đình nhốt trong căn phòng bí mật này, sau khi gặp má Vương, lòng cô thoáng thoải mái hơn một chút, cô nghĩ hôm nay chạy hơn mấy tiếng đồng hồ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nên sau khi má Vương rời đi, cô liền dựa vào một góc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã là sáng hôm sau, bị tiếng đẩy cửa đánh thức, cô mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt đang cười của Lãnh Lôi Đình.
“Haha, có vẻ như cô còn khá thích thú nhỉ?” Lãnh Lôi Đình nhìn cô với vẻ mỉa mai.
“Chẳng lẽ tôi nên đập đầu vào tường chết sao?” Nhan Như chế nhạo lain lời nói của Lãnh Lôi Đình, sau đó hùng hồn hỏi: “Nếu tôi thực sự đập đầu tường mà chết, đừng nói 35 triệu tệ, ngay cả 35 NDT cũng không còn, không chỉ vậy anh còn phải chi vài trăm tệ cho phí hỏa táng, đúng không? ”
Lãnh Lôi Đình nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười nói: “Tịch Mộ Tuyết, tôi chỉ nhớ cô là người thích là nói dối, nhưng không ngờ sau năm năm không gặp, cô lại trở nên sắc bén hơn.”
Nhan Như phớt lờ lời nói của Lãnh Lôi Đình, cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, nhưng Lãnh Lôi Đình không tin cô, vì vậy cô không để ý cứ mặc cho anh ta nói những gì anh ta thích, dù sao cô cũng không có tiền.
Lãnh Lôi Đình dường như đã biết tính cách của Nhan Như, người phụ nữ này là một con lợn chết không chết, vì vậy anh ta không cần lãng phí thời gian với cô, nên đã nói thẳng: “Chúc mừng cô, cô không cần phải lo lắng sau này tôi sẽ lại truy bắt cô, cô cũng không cần phải trốn.”
Nhan Như mở to hai mắt, vẻ mặt không hiểu lời nói của Lãnh Lôi Đình, một lúc lâu sau mới im lặng hỏi: “Ý anh Lãnh là, anh không cần tôi trả lại 3,5 tỷ của anh sao?”
“Vô nghĩa,“ Lãnh Lôi Đình nghe thấy lời của Nhan Như thì tức muốn nôn ra máu, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm cô nói: “Cô nằm mơ sao? Tôi sẽ bán cô, tuy không đến giá 3,5 tỷ, nhưng ít nhất cũng bán được một tỷ,“
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lãnh Lôi Đình dừng lại, rồi nhìn Nhan Như đang sững sờ thở dài nói, “Tịch Mộ Như, tôi không ngờ sẽ có một ngày cô lại giá trị như vậy, tôi còn tưởng sẽ không có ai ra giá hàng chục triệu để mua cô, vậy mà ai biết được có người khi nghe nói đó là cô, thì đã đưa ra một tỷ NDT.”
“Một tỷ?” Nhan Như muốn ngất ngay sau khi nghe chuyện này.
A, ngoài ác ma quỷ BT trên đời kia, thì ai lại sẵn sàng bỏ ra cả tỷ đồng để mua cô?
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Đông Phương Mặc, cô không thể lại rơi vào tay của Đông Phương Mặc nữa.
Thế là cô liền la lên: “Anh Lãnh, anh không thấy một tỷ là quá ít sao? Còn thiếu những 2,5 tỷ mới đủ 3,5 tỷ của anh mà? Tôi nghĩ anh nên tìm người khác xem, chắc sẽ có người khác trả anh ba tỷ, bây giờ bán tôi với giá một tỷ, anh không phải đã lỗ lớn sao?”
Lãnh Lôi Đình cười lớn sau khi nghe cô nói, sau đó nhìn Nhan Như lắc đầu nói: “Tịch Mộ Tuyết, cô đừng suy nghĩ lung tung, có thể bán cô với giá một tỷ nhân dân tệ là đã vượt quá sự mong đợi của tôi, tôi không phải người tham lam, vì vậy cô sử dụng cách khích tướng này cũng vô ích, tôi đã hứa hôm nay chúng tôu một tay giao tiền một tay giao người rồi.”
Nhan Như tức giận muốn ngất xỉu, thật ra lúc này cô lại mong sẽ ở lại căn phòng bí mật của Lãnh Lôi Đình thêm vài ngày nữa, vì má Vương đã nói sẽ tìm cách đưa cô ra ngoài.
Nhưng mà, bây giờ má Vương hẳn là vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng Lãnh Lôi Đình lại nóng lòng muốn bán cô với giá thấp, cô lại sắp rơi vào nanh vuốt của anh sao?