Đông Phương Mặc cũng không đợi lâu trong phòng tiếp khách VIP của Lãnh Lôi Đình, chỉ hơn mười phút, Lãnh Lôi Đình đã vội vàng trở về.
“Ồ, Đông Phương thiếu gia, hôm nay ngọn gió nào thổi anh đến Long Hổ Các của tôi vậy?” Lãnh Lôi Đình nhiệt tình bắt tay Đông Phương Mặc, sự xuất hiện của Đông Phương Mặc thực sự khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tôi nghe nói Tịch Mộ Tuyết bị anh bắt.” Đông Phương Mặc đi thẳng vào chủ đề, rõ ràng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại cứng rắn, thật ra là anh đang nhắc nhở Lãnh Lôi Đình không cần che giấu, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.
Lãnh Lôi Đình không hề giấu giếm, có lẽ anh ta cảm thấy chuyện này không có gì cần phải che đậy nên rất thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, Tịch Mộ Tuyết, người phụ nữ đó thiên đường có lối không vào địa ngục không lối mà cứ vào thì tôi không còn cách nào, là cô ta tự động chạy đến trước cửa Long Hổ Các của tôi, nếu không bắt cô ta lại thì thật tiếc cho cái tên Lãnh Lôi Đình chuyên cho vay.”
Đông Phương Mặc nghe xong thì mỉm cười, nhẹ nói: “Chúc mừng anh Lãnh, nhưng Tịch Mộ Tuyết nợ anh bao nhiêu tiền?”
Lãnh Lôi Đình bật cười sau khi nghe những lời của Đông Phương Mặc: “Thực ra sáu năm trước tôi không có nhiều tiền, nhưng sáu năm trước, cô ta không nên lừa tôi, anh biết đấy, tôi là một người cho vay nặng lãi, sáu năm này đã trôi qua, tôi cũng kiếm được lợi nhuận, nên cho dù tôi có đi xuống, thì cũng không thay đổi.”
Đông Phương Mặc gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ừm, anh cứ tính theo lãi suất cho vay nặng lãi, hiện tại, Tịch Mộ Tuyết nợ anh bao nhiêu tiền?”
“Tính theo lợi nhuận cho vay cao nhất là khoảng 3 tỷ, thấp nhất là 1 tỷ.” Lãnh Lôi Đình không lấy máy tính ra nữa, mà nói lại con số mà mình đã tính được.
“Được rồi, tôi đưa cho anh ba tỷ, anh đưa Tịch Mộ Tuyết cho tôi.” Đông Phương Mặc không có tâm trạng tiếp tục kéo dài thời gian với Lãnh Lôi Đình, chưa kịp trả lời đã nói thêm: “Đương nhiên, anh cũng phải lấy cái giấy nợ chết tiệt đã ký với Tịch Mộ Tuyết 6 năm trước giao cho tôi, tôi sẽ trả nợ hết cho anh.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lãnh Lôi Đình nghe thấy lời của Đông Phương Mặc thì trợn mắt ngoác mồm, lập tức ngây ngốc hỏi: “Cái gì, anh định dùng 3 tỷ để trả thay cho Tịch Mộ Tuyết?”
Đông Phương Mặc chắc chắn gật đầu, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Sao, anh nghi ngờ tôi không có 3 tỷ? Hay là anh nghi ngờ tôi nói dối?”
Lãnh Lôi Đình vội vàng cười ngượng ngùng nói: “Đương nhiên tôi không nghi ngờ anh không có 3 tỷ, ai mà không biết cổ phần còn lại của anh ở tập đoàn Đông Phương phải hơn 3 tỷ.”
“Như vậy còn chưa đủ,“ Đông Phương Mặc nhấp một ngụm trà trên bàn, sau đó lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Hừ, tôi đã trả giá cao nhất của anh rồi, anh còn không mau mang người ra cho tôi, tôi sẽ lập tức viết cho anh một tấm chi phiếu ba tỷ.”
Sau khi Lãnh Lôi Đình nghe lời nói của Đông Phương Mặc, anh ta vừa hối hận vừa tiếc đứt ruột đứt gan, anh ta luôn nghĩ người phụ nữ Tịch Mộ Tuyết đí không có giá trị nhiều, nên khi Đông Phương Tuấn đưa ra giá một tỷ, anh ta lập tức bán đi, sợ Đông Phương Tuấn sẽ hối hận mà không mua nữa.
Nhưng ai biết được Đông Phương Mặc lại muốn mua Tịch Mộ Tuyết với giá 3 tỷ NDT, làm sao anh ta lại không biết một nữ nhân chuyên nói dối kia lại có giá như vậy? Nếu biết sớm hơn, có lẽ anh ta đã không bán rẻ Tịch Mộ Tuyết như vậy?
“Sao, ba tỷ đối với anh còn quá ít?” Đông Phương Mặc cau mày khi thấy Lãnh Lôi Đình không nói gì.
“Không, đương nhiên không phải là Đông Phương thiếu gia trả ít tiền,“ Lãnh Lôi Đình có chút tiếc nuối nói: “Chỉ là anh đến quá muộn, tôi đã bán Tịch Mộ Tuyết rồi!”
“Cái gì? Anh bán Tịch Mộ Tuyết rồi?” Đông Phương Mặc sửng sốt, nhìn chằm chằm Lãnh Lôi Đình, giọng nói lạnh lùng trầm xuống: “Anh bán cô ấy cho ai?”