Nhan Như lập tức nhấp nhổm trong lòng, cô biết quá rõ nơi đó, chính là Mai Uyển nơi cô từng ở khi còn là tình nhân của Đông Phương Mặc, cũng là nơi cô đã ký vào bản hợp đồng nhục nhã đó.
Nhan Như không ngờ trong năm năm qua, cô đi một vòng lại không ngờ sẽ quay trở về Nhất Thốn Mặc, chỉ khác ở chổ là cô đã thay đổi thân phận của mình.
Thân phận đã thay đổi, nhưng nơi ở của cô lại không thay đổi, vẫn là Mai Uyển, trên sườn đồi.
Là A Mẫn đưa cô đến đó, đương nhiên A Mẫn không biết cô là Tịch Mộ Như, cô ấy vẫn coi cô là Tịch Mộ Tuyết nên thái độ với cô vô cùng lạnh lùng.
Nhưng cô không quan tâm đến A Mẫn, cô cũng không thể tiết lộ thân phận của mình, cô vẫn phải tiếp tục giả làm Tịch Mộ Tuyết.
A Mẫn nhanh chóng giúp cô dọn dẹp phòng rồi rời đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng hỏi cô có cần gì nữa không.
Vốn dĩ cô muốn nói tôi cần một chiếc điện thoại để có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, bởi vì cô thực sự muốn gọi cho Đạo Kỳ Huyền và Vũ Vũ, muốn biết họ hiện tại ở Hàn Quốc như thế nào? Không biết họ đã biết cô mất tích ở Paris hay chưa?
Nhưng lời nói đến môi cô lại nuốt xuống, vì cô biết nói ra với A Mẫn cũng vô ích, cô ấy không thể làm chủ được.
A Mẫn đi rồi, Nhan Như nhìn căn phòng ở đây, cách bài trí vẫn giống như năm năm trước, không nói đến đồ đạc, ngay cả chăn ga gối đệm cũng không có gì thay đổi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô không biết Đông Phương Mặc lại tiết kiệm như vậy, chăn ga gối đệm có thể dùng đến năm năm, đây có lẽ là chuyện bí mật của Nhất Thốn Mặc mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Lầu một trống trơn không có thứ gì, như Đông Phương Mặc đã nói, nơi này rất thích hợp làm phòng vẽ, bởi vì nơi vẽ tranh nhất định phải trống trải, đứng ở bên trong cũng có thể nhìn thấy núi non, cỏ cây hoa lá và bờ biển ở phía xa, ở nơi này có tầm nhìn rộng khiến tâm hồn thoải mái.
Nhan Như chậm rãi xuống lầu, cô nghĩ nhất định phải nói cho Đông Phương Mặc biết, dù sao cũng phải mua giấy, bút và sơn cho cô, cô không thể nhúng tay vào nước để vẽ được, đúng không?
Vừa đi được nửa đường núi liền nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết, chắc chắn là cô ta đang đi tìm cô, trên mặt có vẻ có chút áy náy.
“Mộ Như,“ Tịch Mộ Như gọi tên ban đầu của cô, giọng nói của cô ta run lên vì căng thẳng, rõ ràng là cô ta đang lo lắng thân phận giả của mín sẽ bị lộ.
“Cô vẫn nên gọi tôi là Mộ Tuyết thì hơn, như vậy sẽ không lộ ra thân phận,“ Nhan Như nhẹ giọng nhìn cô ta cau mày nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi tại sao cô lại quay về?” Thấy cô hợp tác, Tịch Mộ Tuyết vội vàng hỏi lại: “Nam Cung Tần có phải là không tốt với cô không? Cô chưa đính hôn với Nma Cung Tần sao? Tại sao không ở Singapore để làm thiếu phu nhân của Nam Cung gia cả đời?
“Chờ đã,“ Nhan Như chặn lại lời nói của cô ta, sau đó ngạc nhiên nhìn cô ta, không thể giải thích được hỏi: “Những gì cô vừa nói là có ý gì? Tôi trở thành thiếu phu nhân của Nam Cung gia? “
Tịch Mộ Tuyết thấy rất sốc với những lời cô nói, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, sau một lúc dừng lại, cô ta lại hỏi: “Vậy, năm năm qua cô ở đâu? Cô không phải ở Singapore sao?”