Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 93: Chương 93: Khi hôn lễ đang diễn ra




Mộ Như ngồi trước bàn trang điểm thẫn thờ nhìn mình trong gương, trong gương cô đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ.

Đương nhiên, chuyện này là do Nam Cung Tần đặc biệt điều chỉnh, anh ta nói hôn lễ của cô với Đông Phương Mặc là trang phục cưới kiểu phương Tây, vì vậy hôn lễ của cô và anh ta nên dùng trang phục truyền thống của Trung Quốc.

Bộ sườn xám màu đỏ vừa vặn khiến vóc dáng của cô càng thêm mảnh mai, trong khi mái tóc dài được búi lên trên đầu, phía trước tóc mái che vẫn nặng trịch để che đi vết bớt xấu xí trên trán.

Sau khi hai người giúp việc nhìn thấy vết bớt của cô, họ không khỏi thốt lên: “Cô Tịch, cuộc sống của cô may mắn như vậy sao? Nó đã lớn như vậy rồi vậy mà anh Nam Cung vẫn nhất quyết lấy cô, nhưng cô lại không bằng lòng. Cô thật có phúc mà không biết hưởng.”

Mộ Như cảm thấy rất khó chịu khi nghe điều này, cô đã bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, khi lớn lên thì ở với má Vương- một người giúp việc. Sau đó, cuối cùng cô cũng đậu vào đại học bằng chính sức lực của mình, nhưng cô đã không được đến trường trong một năm may. Vì cô được lệnh của ba mình là cô phải kết hôn với ác ma Đông Phương Mặc thay Tịch Mộ Tuyết.

Bấy giờ, cô cuối cùng đã sẵn sàng làm vợ của Đông Phương Mặc, nhưng Thượng đế lại để Nam Cung Tần xuất hiện và đi tìm cô, nhưng không ngờ anh ta lại bắt cóc cô, đồng thời em cô phải kết hôn với anh ta.

Cô được xem là có phước lành gì? Đây rõ ràng là một điều bất hạnh mới đúng chứ?

Nhưng cô chỉ có thể nuốt những nỗi đau này vào trong lòng, vì dù cô nói cho bọn họ thì chưa chắt họ đã tin, hơn nữa cô cũng không quen với họ, nên cũng không cần nói cho bọn họ biết.

Rõ ràng hai người hầu gái đều đã được học trang điểm, tóm lại là kỹ thuật trang điểm cũng được, dưới sự điều chỉnh tỉ mỉ của họ, cô nhìn mình trong gương, quả nhiên có chút kinh người.

“Ồ, cô Tịch, sao cô không đi xóa vết bớt trên trán đi?” Cô hầu gái nhẹ nhàng nói trong khi thoa phấn trang điểm lên mặt cô, “Thật ra, cô rất đẹp. Nếu cô xóa vết bớt đi, có lẽ cô sẽ người nổi tiếng. Nhiều người nổi tiếng cũng không xinh đẹp được như cô sau khi họ tẩy trang “.

Mộ Như cười khổ khi nghe vậy, không thèm trả lời câu hỏi của họ, may mà hai cô hầu gái cũng đã quen với sự im lặng của cô nên cũng không quan tâm mà vẫn nói chuyện rất tâm tình với cô.

Khi họ giúp cô thay giày, cô đã nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa hỏi: “Mọi việc đã xong chưa? Đã đến giờ rồi. Anh Tần đang chờ.”

“Được rồi, được rồi, đến ngay đây”, một người giúp việc nhanh nhẹn đáp lại khi đang giúp cô mang giày, một người giúp việc khác vội vàng đặt lên ngực cô một bông hoa tượng trưng cho cô dâu.

Mộ Như được hai người giúp việc dìu về phía cửa, thực ra là cô bị kéo, vì cô không muốn đi nên chân cô cũng không muốn di chuyển, vì để cho cô đi, hai cô hầu đã để sử dụng một chút sức.

Hôn lễ được tổ chức trong sảnh tiệc lớn nhất trên du thuyêng, lúc này khách mời cũng đã đến đông đủ, đương nhiên Mộ Như không biết một ai trong số đó

Còn Nam Cung Tần đã mặc vest đỏ, cài hoa trước ngực tượng trung cho chú rể như anh ta, trên mặt như nắng sớm.

Đứng trên sân khấu, nữ MC nhìn thấy hai người đi tới, lập tức cầm micro nói to: “Giờ lành đến rồi, hôn lễ chính thức bắt đầu! Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái...”

“Thiếu gia, không hay rồi! Đông Phương Vũ đến rồi!” Ngoài cửa vang lên một tiếng hét, hôn lễ đang tổ chức trên sân khấu bị cắt ngang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.