Anh nghiến răng thề trong long sẽ có một ngày anh trở về Tân Hải, lúc đó sẽ mạnh hơn Đông Phương Măch, lúc đó anh nhất định phải đem Tịch Mộ Như từ trong tay Đông Phương Mặc cướp về, rồi kết hôn với cô sau đó sẽ cùng cô có con.
Vì vậy, anh cuối cùng cũng buông tay Mộ Như ra, chậm rãi kéo tay còn lại của cô ôm eo mình, cuối cùng giúp cô tựa vào lưng giường, sau đó từng bước lùi về phía cửa.
“Nhất Phàm... Nhất Phàn...” Mộ Nhú đột nhiên nhảy khỏi giường, nhìn Trịnh Nhất Phàm đang lùi dần về phía cửa, cô lại bật dậy, ôm lấy eo anh, lồng ngực nóng ran, khóc nức nở: “Nhất Phàm... Nhất Phàm...”
Tịch Mộ Như cuối cùng đã khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nghẹn ngào hét lên tên của Trịnh Nhất Phàm, toàn bộ cơ thể cô đã suy yếu đến mức gần như không thể đứng vững.
Vài tháng trở lại đây, cô và Trịnh Nhất Phàm gặp nhau từ lần quen biết đầu tiên khi cô đưa mẹ đến gặp bác sĩ nhờ anh giúp đỡ chuyện chi phí chữa bệnh cho mẹ cô, sau đó, khi mẹ cô qua đời, anh đã tỏ ra thương cảm cô, lúc cô bất lực và tuyệt vọng nhất thì anh láy ô tô đến với cô, cô và anh cuối cùng yêu nhau rồi chuẩn bị kết hôn.
Nghĩ đến điều này, Mộ Như lòng như dao cắt, nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn xa cách với Trịnh Nhất Phàm, nghĩ từ nay về sau dù có lạnh lẽo hay khó khăn thế nào cũng không ai nghĩ đến cô, sẽ không có ai ở bên khiến trái tim cô đau đớn dữ dội, cứ như thể ai đó đang kéo trái tim cô ra ngoài.
“Mộ Như... bà xã...” Trịnh Nhất Phàm vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, sau đó dùng tay nâng đầu cô chôn ở trước ngực cô, dùng hết súc có thể nở một nụ cười, nhưng nụ cười này còn tệ hơn cả khóc.
“Bà xã, em phải đợi anh... em phải đợi anh...” Giọng nói của Trịnh Nhất Phàm dần trở nên cứng rắn hơn, dùng ngón tay thô ráp giúp cô lau đi nước mắt trên gò má, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mộ Như... Anh sẽ quay về... Nhất định anh sẽ quay về... Chúng ta đã là vợ chồng.... Chúng ta đã đeo nhẫn cưới... Chúng ta đã nhất trí nắm tay nhau đi hết suốt cuộc đời... “. Truyện chính ở ( TRUMT RUYEN. n et )
Giọng của Trịnh Nhất Phàm không cao, nhưng từng chữ, từng câu đều mạnh mẽ chắt chắn, như thể đó là một lời thề, lúc này, anh hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Đông Phương Mặc trong phòng.
Nghe xong lời này, Mộ Như khóc càng lúc càng dữ dội, nước mắt lăn dài không tự chủ được, nếu như lúc trước cô không phải hoàn toàn yêu Trịnh Nhất Phàm, thì cô tin rằng giờ phút này, cô thật sự đã yêu anh, đã yêu người duy nhất trên thế giới này không cho cô là người xấu xí, người duy nhất không nghĩ cô là tai họa, yêu người đàn ông hết lòng yêu thương cô.
Đông Phương Mặc lạnh lùng nhìn hai người hoàn toàn quên mất còn có anh trong phòng, giọng nói hơi già nua khàn khàn vang lên lạnh lùng tàn nhẫn: “Hai người nói nếu đủ rồi thì cậu mau chóng cút đi đi, còn ở đây dài dòng, thì đừng trách tôi đổi ý, có thể tôi sẽ lấy lại 20 triệu, khi đó, Trịnh Nhất Phàm, cậu sẽ ngoan ngoãn để tôi tống cậu vào tù.”
Nghe xong, Mộ Như lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Nhất Phàm, nhìn Trịnh Nhất Phàm, lông mi cô rũ xuống, giọt nước mắt trong suốt như kim cương trượt xuống, nhưng cô không bao giờ dám ngã lấy vòng tay anh nữa.
“Mộ Như... đợi anh...em nhất định phải đợi anh...” Trịnh Nhất Phàm cuối cùng cũng lui ra cửa, thời điểm anh ta quay người lại, lớn tiếng hét lên với Mộ như: “Anh sẽ quay về tìm em, anh nhất định sẽ quay về!”
“Nhất Phàm… Nhất Phàm…” Tịch Mộ Như nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người không tự chủ được ngã xuống đất, trong giây lát, cô vẫn còn lẩm bẩm: “Nhất Phàm.. không cần quay về tìm em... đừng quay về... “