“Đừng căng thẳng như vậy, con người của dì ấy cũng không khó hòa hợp lắm”, Trịnh Nhất Phàm vừa lái xe vừa nhìn Mộ Như ngồi trên ghế phụ.
Sau khi qua đôi bàn tay tuyệt vời của Lâm Khởi La, đôi má gầy gò và nhợt nhạt của cô đã hồng hào hơn, thân hình được tôn lên bởi bộ sườn xám màu tím nhạt.
“Mộ Như, cô thật đẹp,” Trịnh Nhất Phàm không khỏi thốt lên.
Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, rồi nhẹ giọng nói: “Nhất Phàm, anh biết tôi rất xấu mà. Vẻ đẹp trước mắt anh hiên tại là giả. Tất cả là nhờ tay nghề giỏi của chuyên gia trang điểm, đây không phải thật.”
Mộ Như ban đầu được gọi anh là bác sĩ Trịnh, nhưng sau đó vì sống chung nhà củaTrịnh Nhất Phàm, nên Trịnh Nhất Phàm từ chối để cô gọi như vậy. Anh nói mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là bác sĩ Trịnh nên anh rất khó chịu, vậy nên cô hãy gọi tên anh là Nhất Phàm.
Trịnh Nhất Phàm cười nhạo những gì cô nói, rồi anh nhỏ giọng nói: “Mộ Như, cô thật quá khiêm tốn, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, vết bớt dài trên trán cũng không coi là xấu, dù có người được xem là mỹ nhân nhưng tâm không tốt thì tự nhiên là con người xấu xí nhất, nhưng cô có một trái tim nhân hậu, mẹ cô bị bệnh nên cô phải bỏ học để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Đây là một đức tính hiếm có của Trung Quốc, và cô hiện đang sở hữu nó.”
Nghe xong Trịnh Nhất Phàm khen ngợi, Mộ Như cười khổ, cũng không có phản bác lại, bởi vì mỹ nhân tâm là cách an ủi người khác tốt nhất, hơn nữa ấn tượng đầu tiên về ngoại hình giữa mọi người chỉ là trực giác bên ngoài, không thể nhìn thấy bên trong tâm hồn họ?
Trịnh Nhất Phàm lái xe, Mộ Như cũng không có ý định quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì cô cảm thấy cảnh biển có chút yên tĩnh, nên nhắm mắt ngủ một giấc.
“Này,” giọng nói của Trịnh Nhất Phàm vang lên, chiếc xe của anh từ từ lái vào chỗ đậu xe rồi dừng lại.
Mộ Như mở đôi mắt ngái ngủ ra, theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, tựa như đã từng đến nơi này.
Cô cau mày theo bản năng, định nhìn kỹ xem đó là chỗ nào thì thấy A Hào đã chạy đến, anh ta gật đầu cúi chào đồng thời giúp Trịnh Nhất Phàm mở cửa xe rồi nói: “Anh Trịnh, đến rồi. Dì Mai vừa rồi có nhắc đến anh.”
Mộ Như ngồi ở ghế phụ, vừa nhìn A Hào, nghe hắn nói về dì Mai, đại não đột nhiên có phản ứng, hóa ra đây là Nhất Thốn Mặc của Đông Phương gia, chẳng trách cô lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Trịnh Nhất Phàm nói anh đến dự tiệc sinh nhật của dì anh, nhưng anh không nói tên của dì ấy, cô không bao giờ ngờ rằng dì của Trịnh Nhất Phàm là Đông Phương Mai.
Nhìn thấy Mộ Như vẫn ngồi ở ghế phụ, Trịnh Nhất Phàm lập tức đi vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa xe, rất lịch sự vươn tay nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Mộ Như, xuống thôi, đến nhà của dì tôi rồi.”
Mộ Như chỉ cảm thấy hai chân yếu đi, A Hào đứng bên cạnh nhìn thấy cô cũng sửng sốt, cũng không ngờ rằng nữ nhân mà Trịnh Nhất Phàm đưa tới lại là Tịch Mộ Như.
Mộ Như bước xuống xe, hai chân mềm nhũn gần như có chút không ổn, nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Mai đứng ở cửa đại sảnh, cô bất giác ngẩng đầu lên.
Cô sợ điều gì? Có gì mà phải sợ? Cô không nợ Đông Phương gia bất kì thứ gì? Cô hiện tại là bạn nhảy của Trịnh Nhất Phàm. Không lẻ người của Đông Phương gia lại ăn thịt cô sao?
Nghĩ vậy, cô lập tức đưa tay vòng qua tay của Trịnh Nhất Phàm, rồi cùng anh uyển chuyển đi về phía cửa đại sảnh của Đông Phương gia.