Mộ Như vốn dĩ không muốn tự mình đưa 99 đóa phù thủy xanh lam đến khách sạn Hương Mai Viên Đại, vì theo bản năng cô có chút sợ hãi khi nghe thấy những lời nói ở khách sạn Hương Mai Viên Đại vì đêm qua cô đã đến đây.
Nhưng đến chiều cô bạn đồng nghiệp xin nghỉ, do dị ứng sơn vì sáng hôm nay cô ấy giúp cô nhuộm màu nên bị ngứa, ăn trưa xong liền vội vàng đến bệnh viện da liễu khám.
Mộ Như có chút bất lực, trong tiệm hoa chỉ có ba người, hiện tại đồng nghiệp đã đi rồi, cũng không thể nhờ ba chủ giao hoa đến đó đúng không? Vì vậy, 17 giờ chiều cô lại đi giao đám hoa nàu, bà chủ cho cô 50 tệ đi taxi, nhưng để tiết kiệm tiền, cô đổi thành đi xe buýt, nghĩ đến chuyện xe buýt chỉ cần đi năm sáu trạm mà chỉ có một NDT, hai NDT đi lại thì cô có thể tiết kiệm được 48 NDT.
Nhưng Mộ Như chỉ tính đi xe buýt để tiết kiệm tiền, mà không tính đường vòng của xe buýt, thậm chí còn không tính, xe buýt khi đi vào phố nhỏ sẽ bị kẹt xe, đoạn kẹt xe này hơn nửa đoạn đường.
Vì vậy, khi Mộ Như đến khách sạn Hương Mai Viên Đại đã là 18h15, người của công ty tổ chức tiệc cưới không khỏi tức giận khi nhìn thấy cô ở cửa: “Làm sao vậy? Tôi không phải đã bảo cô đến trước 18:00 rồi sao? Sao lại muộn thế? Mọi người thấy không có hoa này nữa nên tạm thời đổi thành hoa hồng sâm panh rồi. “
“Cái gì?” Mộ Như sửng sốt, nhìn về phía người của công ty tiệc cưới, vội vàng giải thích: “Thưa anh, trên đường bị kẹt xe, anh có thể cầm lấy hoa này không, bó hoa này trị giá 1999 tệ, nếu anh không nhận thì làm sao tôi quay về làm việc với bà chủ được? Hơn nữa, cửa hàng hoa của chúng tôi không thể lỗ được.”
Người của công ty tổ chức tiệc cưới nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của cô liền thở dài nói: “chuyện này tôi không làm được, cô có thể gửi thẳng vào hội trường. Nếu chủ bữa nhận lời thì mọi chuyện dễ dàng nói chuyện hơn. Nếu chủ bữa tiệc không nhận, công ty tiệc cưới của chúng tôi có nhận cũng vô ích, nó cũng khiến chúng tôi mất một khoảng tiền đúng không? “
Nghe anh ta nói gì, Mộ Như không nói chuyện nữa, ôm đám hoa xanh biếc này bước đến sảnh tiệc, ngay lối vào của sảnh tiệc có treo một tấm ảnh lớn, nhưng trên tay cô đang cầm hoa, vì vậy cô không có để ý.
Cô nhìn thấy hai người trên sân khấu buổi lễ khi cô đến gần sân khấu, họ là những gương mặt quá quen thuộc, người đàn ông đó thực sự là Đông Phương Vũ, còn người phụ nữ là con gái của thị trưởng thành phố.
Mộ Như không bao giờ ngờ rằng đây là lễ đính hôn của Đông Phương Vũ và Khuông Doanh Doanh, khi cô đến gần sân khấu với những bông hoa, những vị khách phía dưới đã náo loạn, vì ai cũng nhầm tưởng cô là Tịch Mộ Tuyết.
Đúng vậy, trán của cô vẫn còn bị tóc mái che mất, lúc cô và Đông Phương Vũ kết hôn, cô đã để tóc mái, nhưng lúc đó cô đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng, nhưng hôm nay, khuôn mặt của cô vì vẫn chưa tẩy rữa, vẫn còn thuốc nhuộm màu xanh dình trên mặt như một chú hề.
“Đây không phải là vợ lớn thiếu gia Đông Phương gia sao?” Có người lập tức nhận ra cô nên không khỏi xuýt xoa.
Mộ Như khẽ cắn môi, đi tới lễ đài, vững vàng đưa bó hoa màu lam trong tay cho Đông Phương Vũ, giọng nói lãnh đạm mà xa cách: “Đông Phương thiếu gia, đây là của ngài, 99 đóa hồng xanh, ngài nhìn xem...”
Mộ Như đột ngột dừng lại, vì cô đột nhiên phát hiện Khuông Doanh Doanh đã cầm trên tay một bó hồng sâm panh.