Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 108: Chương 108: Lúng túng




Mộ Như bị Nam Cung Tần bắt cóc, tối hôm qua còn bị ép uống rượu rồi đụng vào tường, sau khi Đông Phương Vũ cứu cô thì lại gặp phải cách giải độc của Đông Phương Vũ! (Ý chỉ là anh Vũ thịt chị ấy rồi:)))

Nói tóm lại, cô đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, nhất là khi Đông Phương Mặc lại trở về đêm nay, cô rất xấu hổ khi nghĩ đến đêm qua cô đã nán lại trên du thuyền với Đông Phương Vũ.

Vì vậy, sau khi ăn tối xong, cô vội vã lên lầu với lý do không thoải mái, bước vào cửa phòng, lập tức mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Cô xả nước đầy bồn, đổ nửa chai sữa tắm, rồi lao vào núi bọt, để nhắn chìm mình trong đám bọt đó.

Rất mệt mỏi, thân thể bị Đông Phương Vũ quằn quật như muốn rã rời, thân thể tuy có thể chịu được mệt mỏi nhưng trong lòng lại không chịu được, thậm chí cô còn cảm thấy buồn nôn.

Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh Đông Phương Vũ đã làm chuyện đó với Tịch Mộ Tuyết hàng đêm, sau đó lại làm điều đó với cô đêm qua, cô cảm thấy vừa khó chịu vừa đau đớn, cô không biết sau này mình nên đối mặt với Đông Phương Vũ như thế nào.

Cô nằm trong đống bong bóng này, suy nghĩ một lúc liền không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, cho đến khi một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên ngoài cửa phòng tắm: “Tịch Mộ Như, em định ở trong phòng tắm bao lâu? Em coi phòng tắm là phòng ngủ mà sử dụng sao? “

Cô choáng tỉnh dậy rồi vội vàng bò ra khỏi bồn tắm, trên sàn nhà có quá nhiều bong bóng và nước nên cô không may trượt chân ngã, đầu đạp xuống sàn, đầu đau đến mức không kìm được kêu lên: “A....!”

“Tịch Mộ Như, em đang làm cái quái gì bên trong vậy?” Giọng nói của Đông Phương Măch vang lên gần như gầm lên, cô chưa kịp trả lời thì anh đã dùng chìa khóa mở cửa rồi đóng sập cửa lại.

Mộ Như trượt nằm trên sàn, bởi vì cô đổ quá nhiều sữa tắm vào bồn nên khi bước vào bồn thì nước tràn ra làm sàn nhà tắm vô cùng trơn trược, vì quá lo lắng nên cô càng muốn đứng lên hơi vội nên bị ngã.

Đông Phương Mặc nhìn thấy cô vật lộn đến chết đi sống lại, khuôn mặt vốn dĩ như vỏ cây già cỗi đầy cào cào đang nhăn lại vì tức giận, trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ trong phim kinh dị.

Anh dùng sức xoay người trên xe lăn, duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của Mộ Như còn đang giãy dụa trên mặt đất, trực tiếp dùng một chút lực kéo cô lên.

“A,” Mộ Như hét lên một tiếng, tay chân huơ loạn xạ, sau đó cả người lao vào vòng tay của Đông Phương Mặc, hai tay không tự chủ duỗi ra nắm lấy thứ gì đó, chỉ nghĩ muốn nắm giữ ổn định thân thể của mình.

Cô bắt chéo tay trên chiếc xe lăn của Đông Phương Mặc. Vì cô đang vội nên một tay cô nắm lấy vai anh, tay còn lại nắm lấy cây cột ở phía dưới của anh. Cô dường như cảm thấy được độ cứng và độ nóng của nó mặc dù đã cách hai lớp vải.

Cô còn chưa có phản ứng gì, toàn thân lại bị trực tiếp ném lại vào trong bồn tắm, may mà trong bồn tắm có rất nhiều bọt, trên bồn tắm cũng được bọc bằng gối dày, vì vậy đầu của cô đã không đập một lần nữa.

“Còn không mau đi xả nước tắm rửa sạch sẽ?” Giọng nói khàn khàn như cũ rõ ràng mang theo lửa giận bị đè nén: “Em là đồ ngốc. Em cho nhiều sữa tắm vào bồn tắm như vậy làm gì? Em chưa bao giờ dùng vòi hoa sen sao? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.