“Dì Mai, hẳn là tôi nên hạnh phúc khi có một người phụ nữ bằng lòng lấy tôi”, Dồng Phương Mặc một lần nữa chặn lại lời nói của Đông Phương Mai bằng giọng nói già nua và khàn khàn của mình, đồng thời nhàn nhạt nhắc nhở: “Nhưng, dì Mai, Đông Phương gia của chúng ta chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, đối với Tịch Mộ Như này, tôi đã bỏ ra 210 triệu (ý anh ấy là 10 triệu lúc đầu cho chị nhà đem về nhà họ Tịch công với 200 triệu tiền đưa cho anh Tần yêu cầu hủy hôn ước), còn chưa tính đến tiền cưới, nhiều tiền như vậy, bây giờ để cô ta đi như thế này, dì nói xem, không phải chúng ta sẽ mất trắng 210 triệu đó hay sao? Đó là một sự mất mát lớn, đúng không?”
Đông Phương Mai đã sửng sốt sau khi nghe những lời của Đông Phương Mặc, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, con nói con cáo già Tịch Viễn Trình đó, mang đến Đông Phương gia của chúng ta với con người xấu xa mà ông ta đã không thích từ khi còn nhỏ, vậy mà đã thực sự lừa chúng ta 210 triệu.”
Đông Phương Mai dừng lại một chút, sau đó thở dài nói: “A Mặc, số tiền hơn 200 triệu quả thật là rất lớn, nhưng chúng ta có thể làm gì được đây? Nếu không thực sự cần thiết thì cứ quên đi, đuổi Tịch Mộ Như ra khỏi Đông Phương gia thì nhà họ Tịch và Đông Phương gia của chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ nào. Khi đó chúng ta sẽ không cho nhà họ Tịch có cơ hội đến đây vòi tiền, còn nếu không, Tịch Viễn Trình sẽ lấy thân phận ba chồng con mà tiếp tục đến đây vòi tiền? Nếu con không cho, thì ông ta sẽ nói Đông Phương gia của chúng ta nhẫn tâm, bất công, còn nếu đưa tiền cho ông ta, thì con nói xem con gái của ông có đáng cho chúng ta bỏ tiền ra không? Hơn nữa 350 triệu cũng không đắp đủ vào cái lỗ lớn của nhà họ Tịch?”
Đông Phương Mặc im lặng, một lúc sau gật đầu, vẫn giọng khàn khàn như cũ nói: “Vậy, nghe dì Mai vậy, cứ việc đuổi Tịch Mộ Như ra khỏi đây! ”
“ Được rôi!” Đông Phương Mặc gật đầu, như thể rất nhẹ nhõm nói: “ A Mặc, ta nghĩ con không tiện ra ngoài, nên ta sẽ tự mình lo liệu, ngày mai ta sẽ trực tiếp đến bệnh viện bảo Tịch Mộ Như trở về nhà họ Tịch, cô ta không được bước chân vào Đông Phương gia với cơ thể dơ bẩn của cô ta. Cũng là... “
Đông Phương Mặc không đợi Đông Phương Mai nói xong, anh đã quay xe lăn về phía phòng thang máy. Bây giờ sự việc đã kết thúc, anh không muốn nghe thêm bất cứ thứ vô nghĩa nào nữa.
Nhìn chiếc xe lăn đi vào thang máy, Đông Phương Mai khóe miệng nở nụ cười vô tình, bà đã xử lý Đông Phương Mặc xong rồi, vậy tất cả những gì còn lại là phải trong chờ vào đưa con trai Đông Phương Tuấn của bà.
Đông Phương Tuấn đã tìm được Lâm Lê này, cũng vừa đúng với ý đồ của bà, đương nhiên bà biết chính xác trong lòng con trai mình đang tạo ra ý tưởng kinh khủng gì.
Con trai 21 tuổi, tình yêu mới chớm nở. Con trai bà bây giờ khác lúc trước rồi, đàn ông thường thích người đẹp, giờ thì hay rồi, không biết cơn gió ác nào khiến cậu và những chàng trai đẹp trai khác đều thích đứa con gái xấu xí đó.
Nếu Tịch Mộ Như không kết hôn với Đông Phương Mặc, bà có thể không quan tâm quá nhiều đến việc con trai mình thích ai, vì suy cho cùng, việc Tịch Mộ Như để tóc mái che bớt vết bớt cũng không quá xấu xí.
Tuy nhiên, Tịch Mộ Như lại kết hôn với Đông Phương Mặc, và đứa con trong bụng cô có lẽ là của Đông Phương Vũ, nên dù thế nào bà cũng không thể đẩy con mình cho một người phụ nữ như Tịch Mộ Như.
Đông Phương Tuấn nói cậu sẽ để Lâm Lê kết hôn với Đông Phương Mặc và nhân cơ hội này đuổi Mộ Như ra khỏi Đông Phương gia, bà hoàn toàn đồng ý với cậu, nhưng Đông Phương Tuấn lại muốn bí mật đưa Mộ Như ra nước ngoài, nhưng bà hoàn toàn muốn ngăn cản nó.
Con trai bà, người mà bà muốn trong tương lai phải tiếp quản vị trí chủ tịch của tập đoàn Đông Phương, lại có thể bị hủy hoại bởi một người như Tịch Mộ Như, một người lúc sinh ra đã bị coi là kẻ ác sao?
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM