Mộ Như chạy đến trạm xe buýt, tình cờ có một chiếc xe buýt đang mở cửa đón khách nên vội vàng chạy lên, chuyện tốt nhất là khi cô vừa lên xe, cửa xe đóng lại, Đông Phương Tuấn cũng vừa chạy tới nhưng cậu không vào được xe.
Xe buýt bắt đầu chạy, nhìn Đông Phương Ruấn vẫn đang hét lên với cô bên ngoài xe buýt, nhưng cô không thể nghe thấy cậu ta nói gì, khi xe buýt công cộng chạy đi, bóng dáng của Đông Phương Tuấn cũng dần biến mất bên ngoài cửa sổ xe.
Trong thời gian ở bệnh viện, Đông Phương Tuấn từng đề cập đến việc cô sẽ bị Đông Phương Mặc đuổi ra khỏi “Nhất Thốn Mặc“. Cô cũng nghĩ Đông Phương Tuấn có ý định tốt muốn đưa cô cùng ra nước ngoài, nhưng sau khi cô thực sự bị đuổi khỏi “Nhất Thốn Mặc” của Đông Phương gia, cô nhìn vào khuôn mặt của Đông Phương Mai có sự đắt thắng nhưng được che giấu, cô chợt hiểu rằng hóa ra đây chỉ là một trò chơi do mẹ con Đông Phương Tuấn và Đông Phương Mai bày ra.
Mặc dù cô không hiểu rõ sự thông đồng bí mật trong Đông Phương gia, nhưng một điều cô biết rất rõ là Đông Phương Tuấn, Đông Phương Mặc và Đông Phương Vũ không phải là anh em ruột, Đông Phương Mai có rất ít cổ phần trong tập đoàn Đông Phương.
Cô nhớ khi cô mới kết hôn với Đông Phương Mặc, Đông Phương Mai đã đối xử với cô rất tốt, nhưng sau khi cô sắp xếp hàng tài liệu cho Đông Phương Mặc, và cô phát hiện ra một công ty được che giấu rất tốt, thì Đông Phương Mai dần dần thay đổi thái độ với cô.
Ngay cả một kẻ ngốc cũng hiểu rằng hai công ty cô tìm được rất có thể có liên quan đến Đông Phương Mai, huống chi cô lại không phải là một kẻ ngốc?
Bây giờ cô đã bị Đông Phương gia đuổi ra khỏi nhà, nhà họ Tịch thì phá sản, cô đã chấp nhận số phận của mình, vì vậy cho dù Đông Phương Tuấn thực sự quan tâm đến cô hay lợi dụng cô, cô không muốn dính dáng gì đến cậu ta nữa.
Từ nay về sau, Tịch Mộ Như là Tịch Mộ Như, Đông Phương gia là Đông Phương gia, họ không liên quan gì đến cô nữa, lại càng không phải là vợ của Đông Phương Mặc, khi Đông Phương Mặc kết hôn lần nữa, cô sẽ dần bị lãng quên, sẽ không có bất kì ai nhớ đến cô, và bản thân cô sẽ coi quá khứ như một giấc mơ.
Mộ Như cho rằng quá khứ đã qua, cô không liên quan gì đến Đông Phương gia, vì cô hiện đang sống ở tầng lớp thấp mà Đông Phương gia lai sống ở tầng lớp thượng lưu nên cô sẽ không bao giờ có thể giao du với bất kỳ ai trong Đông Phương gia nữa.
Tuy nhiên, sau đó một tuần ý nghĩ của cô đã tan tành.
Hôm đó cô đi làm việc mới, vì công việc ngắn hạn ở công ty bất động sản đã hết, cô được một đồng nghiệp quen giới thiệu một công việc mới khi cô đang phát tờ rơi quảng cáo, cô đã tìm được một công việc ở cửa hàng hoa là giúp giao hoa. Cửa hàng hoa đó có bà chủ rất tốt, thấy cô kiên định nên hứa sẽ tính lương cho cô mỗi tuần một lần.
Tối nay đã 21 giờ, cũng đã đến giờ tan sở, Mộ Như giúp bà chủ tiệm hoa chuẩn bị đóng cửa về nhà, nhưng sau khi bà chủ trả lời một cuộc điện thoại và nói rằng bà cần giao một bó hồng cùng sâm panh và yêu cầu nhanh chóng gửi đến đó, tiền boa sẽ tăng gấp đôi.
Tất nhiên, Mộ Như sẽ không từ chối một công việc như vậy, vì nên cô đã cầm lấy bó hồng sâm panh do bà chủ gói rất đẹp, rồi bắt taxi thẳng đến nơi đã định - khách sạn Hương Mai Viên Đại.
Theo địa chỉ mà bà chủ đưa cho cô, là vị khách ở phòng 1119. Cô đi thang máy lên thẳng, thấy phòng 1119, liền lịch sự bấm chuông.
“Vào đi, cửa không khóa!” Từ bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp, có lẽ là do cửa bị chặn nên thanh âm có chút ù ù.
Mộ Như hít xâu, cầm bó hồng bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng, đứng ở cửa nhìn vào trong.
Căn phòng xa hoa sang trọng rất yên tĩnh không có ai trong phòng, cô cau mày bước vào, định hỏi có ai không thì cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông bước ra.......